Với tiểu thư danh gia vọng tộc, làm thiếp là sự sỉ nhục chân chính, thà cưới người khác về làm rể còn hơn.
Thái tử cũng không ngu ngốc. Mục tiêu của hắn ta là trói buộc Từ gia, nên chỉ cần nắm được Từ Tú Dật là đủ.
Với tính cách của Tú Dật, nếu bị ép làm thiếp, nàng ta thà tự tử để bảo vệ danh dự cho Từ gia còn hơn.
Thương Kiều tiện tay bóc một quả nho, đưa vào miệng nàng: “Vậy, nàng nghĩ rằng dù Từ Tú Dật có định thân với Cáo Bạc, cũng không thể ngăn cản Thái tử ra tay với nàng ta sao.”
Minh Lan Nhược thở dài: “Đúng vậy.”
Lâu lắm rồi nàng chưa về kinh thành, nàng nhớ Tiểu Hi của mình vô cùng.
Dù Xuân Hòa thường xuyên gửi tin về Tiểu Hi nhưng có mẫu thân nào mà lại không muốn được tự ôm hài nhi mình thật chặt trong lòng chứ?
Chỉ có điều, vừa trở về kinh thành, lại có cả đống rắc rối đổ lên đầu, thật là phiền phức.
Thương Kiều đưa nho đã bóc vỏ đến bên môi nàng, nhẹ nhàng nói: “Ta sẽ dặn Cáo Bạc bảo vệ Tú Dật thật tốt. Nếu hắn ta không bảo vệ được nàng ta, khiến nàng ta gặp chuyện gì với Thái tử thì hắn ta sẽ phải vào Từ gia ở rể, xem như đền bù cho việc bảo vệ nàng ta không tốt.”
Minh Lan Nhược ăn nho, ngọt đến mức nàng không khỏi mỉm cười: “Làm gì có chủ tử nào lại như ngài, bán thuộc hạ một cách nhanh gọn thế.”
Khi Đốc chủ đại nhân không làm trò quỷ quái, hắn luôn chăm sóc nàng một cách chu đáo. Dù đang đọc tấu chương hay xử lý công việc, hắn cũng có thể cảm nhận được nàng lạnh, nóng, hay đói…
Rất chu đáo và tinh tế, hắn làm nàng cảm thấy mình như một công chúa được hắn nâng niu trong lòng bàn tay vậy.
Không, phải nói là, giống như một hoàng đế.
Thương Kiều dùng khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng nàng, thản nhiên nói: “Hắn ta không hoàn toàn là thuộc hạ của ta, có thể coi là một nửa huynh đệ.”
Minh Lan Nhược: “…”
Vậy nên, gia hỏa tốt này, huynh đệ là để bán đi vậy sao?
Thương Kiều bóc thêm một quả nho, đặt vào ly pha lê, lười nhác cười lạnh: “Nếu Từ Tú Dật thật sự không muốn gả cho ai khác thì có thể làm hôn phu với Cáo Bạc một cách đường hoàng, cắt đứt hoàn toàn ý định của Thái tử, vài năm sau lại tìm lý do để ly hôn cũng được.”
Định thân là gì chứ?
Ánh mắt hắn trở nên u ám, bóc thêm hai quả nho đưa vào miệng Minh Lan Nhược.
Nhìn xem, hắn đã dùng đủ mọi cách để đưa nàng vào vương phủ, cuối cùng lại bị một con chó hoang cưỡng chế bắt đi.
Minh Lan Nhược bị nhét đầy miệng, vội vàng giữ lấy cổ tay hắn: “Từ từ, từ từ.”
Người này lại làm sao thế, hễ tức giận là nhét đồ ăn vào miệng nàng.
Thương Kiều nheo mắt, nhẹ giọng: “Bảy, tám ngày trước nàng không nói như vậy, rõ ràng kêu ta nhanh lên.”
Minh Lan Nhược che miệng hắn: “… Ngài phải nói những lời tục tĩu này trong lúc đang bàn chính sự sao, trong đầu ngài không thể nghĩ đến chuyện gì khác sao?”
Người này sao lại giống một cậu thiếu niên thế chứ?
Thương Kiều kéo tay nàng xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng, cười chế giễu: “Bản tọa không muốn nói những lời tục tĩu này với nàng nhưng bảy, tám ngày qua nàng ngày nào cũng ngủ chung phòng với Cảnh Minh, còn không chịu đi chung xe ngựa với ta. Sao vậy, sợ phu quân Tần Vương của nàng phát hiện nàng là người của ta à?”
Hôm nay không phải hắn giả vờ không khỏe thì nàng cũng không chịu lên xe của hắn.
Minh Lan Nhược hừ nhẹ: “Ngài đã làm gì, ngài tự biết.”
Bảy, tám ngày trước, bọn họ đang trên đường đi, trú tạm tại một quán trọ.
Thương Kiều đêm đó đến tìm nàng nói chuyện. Hắn hứa với nàng trên đường đi sẽ tu tâm dưỡng tính, cố gắng bồi bổ cơ thể, dưỡng ổn cái mầm nhỏ của hắn, phải biết kiềm chế.
Hơn nữa, Thượng Quan Hoành Nghiệp và những người khác vẫn đang ở gần đó, Thương Kiều cũng là một nhân vật có địa vị cao, đừng lúc nào cũng nghĩ đến “ăn thịt”, “ăn thịt”, mất mặt lắm biết không?
Nàng dạy dỗ một hồi, vị đại nhân này tuy có chút không vui nhưng lại đồng ý một cách dứt khoát.
Vì vậy, đêm đó hắn chỉ ôm nàng, hôn nhẹ, đắp chăn mỏng, trò chuyện rất ngọt ngào và ấm áp.
Ai ngờ, Thượng Quan Hoành Nghiệp lại gõ cửa, nói là mang bữa ăn khuya cho nàng.
Ban đầu, chuyện này cũng không có gì to tát, nàng từ chối, nói không đói, không mở cửa và đuổi hắn ta đi.
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại nói những lời lẽ bậy bạ ngoài cửa, nào là khi về kinh sẽ viên phòng, có lẽ họ có thể thử sống cùng nhau… thử rồi sẽ biết điểm tốt của hắn ta.
Còn bảo nàng đừng chuyện gì cũng nói với tên thái giám không hiểu tình cảm nam nữ như Thương Kiều.
Nói trắng ra, Thượng Quan Hoành Nghiệp cái tên đó muốn vào phòng nàng qua đêm…
Lần này đã gây ra một đống rắc rối, nàng bị Thương Kiều tức giận ôm chặt, đẩy vào cửa, làm đủ loại hành vi thô tục và dâm đãng.
Nàng cắn chặt môi không dám phát ra tiếng nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn nhận ra có gì đó không ổn, không ngừng gõ cửa.
Nàng chỉ còn cách phải bịa ra lý do là mình thực sự không khỏe, không muốn gặp người để qua mặt hắn ta!
Thương Kiều tức giận đi tìm Thượng Quan Hoành Nghiệp để đánh nhau còn đỡ, sao lại đến tìm nàng “đánh nhau”?
Sau đó, nàng không vui lạnh nhạt với hắn suốt bảy, tám ngày.
Cho đến hôm nay, bị hắn lừa vào xe ngựa, qua bảy, tám ngày, nàng cũng dần nguôi giận, hắn ôm nàng vừa hôn vừa âu yếm, nàng cũng đành chấp nhận.
“Làm người phải thật rộng lượng, bình tĩnh một chút!” Minh Lan Nhược chọc ngực hắn.
“Bình tĩnh? Nàng bảo ta làm sao bình tĩnh nhìn thấy hắn ta với tư cách là phu quân của nàng, giữa đêm khuya gõ cửa phòng nàng được!” Ánh mắt Thương Kiều xoẹt qua một tia lạnh lùng.
Nàng vốn là thê tử của ta, tam thư lục lễ, đã được lên đĩa ngọc, lại thành nữ tử của hắn ta, ta ngược lại thành tình nhân bất chính sao?
Thương Kiều cười nhạt: “Bản tọa không bảo nàng đổ cho hắn ta một bát thuốc độc, lên Tây Thiên như Vũ Đại Lang là còn tốt rồi.”
Để Thượng Quan Hoành Nghiệp, con chó ngu xuẩn đó hiểu, cải trắng nhà người khác nuôi trồng không phải có thể tùy ý hái lượm được, cẩn thận ăn phải độc!
Minh Lan Nhược tự mình bóc một quả nho, học theo cách của Thương Kiều, thản nhiên nói: “Đừng có mắng mình như vậy, ngài đâu phải là Tây Môn Khánh.”
Người này tức giận quá mức, mắng mình thành Tây Môn đại quan nhân trong thoại bản rồi.
Nàng có chút chê bai nhìn quả nho bị mình bóc nham nhở, sao hắn bóc nho như những viên ngọc xanh, còn nàng lại bóc thành hình dạng khó coi, có chút ghê tởm như vậy?
Sau đó, nàng mặt không đổi sắc đưa quả nho xấu xí vào môi hắn, để an ủi chú chó cả người đang nóng giận giữa trời mùa hè này.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất