Cho nên sau khi Minh Đế đăng cơ, đã hủy bỏ lệnh mở cửa biển của Tiên đế, phổ biến lệnh cấm biển: Không cho phép dân chúng qua lại làm ăn với người ngoại quốc.
Chính sách này nhanh chóng khiến thương nghiệp duyên hải gặp khó khăn, thương nhân duyên hải và dân chúng đều rơi vào hoàn cảnh sống khốn khổ, không ít người phá sản nghèo rớt mùng tơi, thậm chí không thể không bán mình làm nô.
Mãi đến sau khi Thương Kiều nắm quyền lớn, không biết đã khuyên như nào mà đả động được Minh đế cố chấp ban bố sắc lệnh hải vận cho một số người, cho phép bọn họ qua lại thông thương với người Nam Dương, Tây Dương ở bến cảng cố định.
Nhưng trong nhiều năm như vậy mà cũng mới chỉ có mười mấy sắc lệnh hải vận này được phát ra ngoài.
Hàng năm những thương đội này phải giao nộp thuế nặng cho triều đình nhưng mà bọn họ gần như lũng đoạn thị trường, cho nên vẫn giàu đến chảy mỡ.
Từ Tú Dật thản nhiên nói: “Hắn ta có thể là người của Đông xưởng, nữ nhi từng gặp Cáo Bạc và Cửu Thiên Tuế qua lại thân cận ở chợ đen, quan hệ của bọn họ hình như rất tốt, Cáo Bạc ăn nói cực kì tùy ý trước mặt Đốc chủ.”
Thậm chí phóng túng không bị trói buộc.
Nàng ta đã tắm rửa sạch sẽ xong, thay một bộ váy mộc mạc, ngồi ở phòng khách nhà mình uống canh gừng mà nhũ mẫu nấu cho mình.
Từ đại nhân nhíu mày, vẻ mặt phức tạp: “Khó trách… Hắn ta có thể lấy được sắc lệnh hải vận, thì ra phía sau là Đông xưởng.”
“Phụ thân, chẳng lẽ ngài giữ Cáo Bạc lại là vì hôn sự của ta sao?” Từ Tú Dật ung dung nói.
Cô nương quy củ cứng nhắc thật sự sẽ không nhắc tới việc hôn sự của mình trước mặt phụ thân, thậm chí là trước mặt mẫu thân.
Nhưng Từ Tú Dật cũng không sợ nói những lời này trước mặt phụ thânmình: “Vị Thiên Tuế gia của Đông xưởng kia tuy là tiểu cữu cữu của Minh tỷ tỷ nhưng mà không có quan hệ máu mủ, ai cũng biết Bệ hạ coi trọng hắn cỡ nào, hắn là đao trong tay Bệ hạ, chẳng lẽ nhà chúng ta muốn lôi kéo quan hệ với Đông xưởng sao?”
Hôm nay phụ thân cưỡng ép giữ Cáo Bạc lại, chỉ sợ trong lòng đã có dự định gả nàng ta cho Cáo Bạc.
Từ đại nhân ngồi xuống, sờ sợi râu: “Vi phụ chỉ nghĩ, hôm nay kế sách của Thái tử không thành, chỉ sợ hắn ta sẽ còn có nhiều mưu kế hơn để hại con…”
“Ta biết Thái tử đang tính kế Từ gia chúng ta, hôm nay nhị tẩu và tam ca xảy ra chuyện, còn ta rơi xuống nước, tất cả nhìn có vẻ chẳng qua là chuyện trùng hợp nhưng mà trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy, nhất định là cố ý.”
Từ Tú Dật khẽ than một tiếng.
“Con là viên ngọc quý trên tay ta, với thanh danh của con và bối cảnh Từ gia ta, có nam nhân tốt nào mà con không thể gả tới?”
Từ đại nhân vừa nghĩ tới chuyện mà nữ nhi mình vô cùng yêu chiều, ngoan ngoãn nhất của mình gặp phải hôm nay đã tức giận đến run rẩy.
“Nhưng bây giờ Thái tử từng bước ép sát, tối nay sau khi con rơi xuống nước lại bị Cáo Bạc kia làm như thế ngay trước mặt của nhiều người như vậy… Là do vi phụ không tốt, hôm nay không nên tiến cung mời ngự y!”
Khuôn mặt Từ đại nhân cực kỳ cau có âm trầm, chỉ cảm thấy mình có lỗi với mình nữ nhi!
Nhìn nỗi đau xót trong mắt phụ thân nhà mình, trong lòng Từ Tú Dật ấm áp.
Nếu như là quý nữ nhà khác xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ sẽ bị phụ mẫu mắng chết.
Từ gia bọn họ mặc dù nổi tiếng cứng nhắc quy củ nhưng là do phụ thân không muốn đứng thành hàng, cho nên mới tỏ vẻ “Cứng nhắc quy củ”.
Tất cả là thủ đoạn bo bo giữ mình của phụ thân.
Trên thực tế, phụ mẫu và các ca ca đều cực kỳ yêu thương nàng ta, trong nhà dạy các ca ca thế nào cũng dạy nàng ta như thế, học văn tập võ đều không thiếu.
Nhìn qua có vẻ là môn đệ thư hương nhưng mà từ ba đời trước thì Từ gia bọn họ vẫn luôn là võ lâm thế gia.
Gia gia là môn chủ tông môn Võ Đang, từ bỏ vị trí môn chủ, thi đậu tiến sĩ, là vì để nhập thế tu hành.
Những khí thế giang hồ không bị trói buộc kia đã khắc vào trong xương tủy.
“Phụ thân đừng đau lòng, so với Thái tử, nếu như ta gả Cáo Bạc thì có thể khiến Thái tử đánh mất suy nghĩ nhúng chàm nhà chúng ta, vậy thì ta sẽ gả cho Cáo Bạc.”
Từ Tú Dật dịu dàng trấn an phụ thân.
Từ đại nhân ngẩn người ra: “Gì cơ, con thật sự muốn gả cho người ngoại tộc mà con mới chỉ gặp một hai lần đó sao?”
Ông ta cố ý giữ Cáo Bạc lại để cho nữ nhi có thêm một con đường lui, xem có cách nào che đậy chuyện xảy ra tối nay hay không.
Nhưng ông ta không hề thực sự có ý muốn gả nữ nhi mình cho một thương nhân, nhất là một người có quan hệ với Đông Xưởng.
Dù Minh Nguyên Lãng đã gửi thư, ám chỉ rằng bọn họ không cần lo lắng về phía Đông Xưởng, vì có Minh Phi nương nương ở đó nên vị Đốc chủ đại nhân kia sẽ không trở thành mối lo ngại.
Nhưng làm sao ông ta có thể để nữ nhi mình gả cho một thương nhân không rõ lai lịch chứ?
Biết đâu được số tiền đó là của Thương Kiều, không hề liên quan gì đến Cáo Bạc, và Cáo Bạc chẳng qua là một gián điệp mà thôi.
“Ta sẽ thương lượng với Cáo Bạc, chỉ cần định thân trước, rồi truyền tin này ra ngoài để dập tắt ý định của Thái tử, sau này sẽ từ hôn sau.”
Từ Tú Dật nghĩ một lúc rồi nói.
Từ đại nhân vuốt râu, ban đầu ông ta cũng nghĩ vậy nhưng…
“Cáo Bạc là một thương nhân, là nam nhân thì đương nhiên không sao nhưng sợ rằng sau khi từ hôn, danh tiếng của con sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Theo truyền thống sĩ nông công thương, thương nhân tuy giàu có nhất nhưng lại có địa vị thấp nhất.
Là nữ nhi duy nhất của Đại lý Tự Khanh lại đi định thân với một thương nhân, cộng thêm việc Cáo Bạc đã cứu nữ nhi trước sự theo dõi của mọi người và còn có hành động thân mật với nữ nhi.
Cuối cùng một khi từ hôn với thương nhân này, danh tiếng của Từ Tú Dật sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Nữ nhi không chỉ khó gả vào gia đình danh giá, mà ngay cả các gia đình quan chức thanh lưu bình thường cũng không muốn cưới nàng ta.
Có lẽ chỉ còn cách gả Từ Tú Dật đi xa, hoặc để nàng ta cạo đầu xuất gia thôi…
Nghĩ vậy, Từ đại nhân không khỏi đau lòng, nữ nhi của ông ta lại đang bị hủy hoại một cách oan uổng như vậy!
“Niếp niếp à, tên Thái tử chết tiệt đó đúng thật là đồ cặn bã, giống hệt như phụ thân của hắn ta!”
Từ đại nhân càng nghĩ càng bực, dùng tay áo che mặt, không kìm được chửi thề vài câu, gần như bật khóc.
Từ Tú Dật: “Phụ thân… xin hãy cẩn thận lời nói.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất