Rõ ràng đã lăn lộn ở trong cung triều đình nhiều năm như vậy, thế mà ông ta vẫn bị một tiểu cô nương như Minh Lan Nhược khiêu khích nói ra sự thật.
“Hòa công công đừng tức giận, ngài do lo lắng nên bị rối, ta là đại phu, đương nhiên là phải nắm rõ tình hình trên người bệnh nhân mới trị đúng bệnh bốc đúng thuốc được.” Minh Lan Nhược trấn an Hòa công công.
Hòa công công tức giận hừ một tiếng, miễn cưỡng chấp nhận lời nàng nói.
Minh Lan Nhược tiếp tục điềm tĩnh truy hỏi: “Ta muốn biết, có phải là năm năm về trước, ngày ấy từng hồi phục một lần, liền thuận lợi viên phòng với Vân vệ trượng đúng không?”
Như vậy thì, vào đêm ấy của năm năm trước nàng với Thương Kiều xảy ra tiếp xúc da thịt, Vân Nghê cũng vậy tiếp xúc da thịt với Thương Kiều?
Trên người nàng có Cổ vương, hẳn là dưới một điều kiện đặc biệt nào đó, kích động đến cổ trên người Thương Kiều, khiến hắn trở về dáng vẻ ban đầu như một nam nhân bình thường.
Trên người Vân Nghê có thứ gì, có thể khiến cơ thể Thương Kiều khôi phục bình thường?
Nàng nghi ngờ liệu có phải Vân Nghê đã giở trò gì khiến Thương Kiều khiến hắn lầm tưởng người đã phát sinh quan hệ là Vân Nghê.
Hòa công công sững người, suy tư một lúc, lắc đầu: “Năm năm trước, ta cùng bệ hạ xuống Thái Sơn, không phải ta túc trực, Cẩm y vệ túc trực đã được điều đến Đông Bắc Cương, quả thực không rõ.”
Minh Lan Nhược không hề nản lòng, trầm ngâm gật đầu: “Ta sẽ cố gắng hết sức trị cho ngài ấy.”
Có một số việc, nàng phải từ từ điều tra, tối năm năm về trước, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không hay biết!
Nàng không có chứng cứ nào cảm nếu như tùy tiện nói ra suy đoán của bản thân, chỉ sợ mấy người Thương Kiều sẽ nghĩ rằng nàng đang định mưu hại Vân Nghê.
Sự tín nhiệm của mọi người ở Đông xưởng dành cho Vân Nghê, e là nhiều hơn so với nàng, vẫn nên án binh bất động tước, sau khi vào trong Đông xưởng thì tìm kiếm thêm manh mối.
Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nàng nghĩ đủ mọi cách để vào trong Đông xưởng.
Nói rồi nàng giao phó với Hòa công công: “Mấy ngày tới ta cần phải quay về phủ Quốc công một chuyến, hai ngày nữa sẽ chuyển tới ở.”
Hòa công công nhíu mày: “Ngài định đi đến Phủ Minh quốc công, Minh Quốc Công Gia đã đoạn tuyệt quan hệ với ngài …”
Tính tình của Minh Quốc Công kiêu căng lại bảo thủ, chỉ e là sẽ không chấp nhận Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược khẽ thở dài một hơi: “Đây là chuyện của ta, ngài cứ bận việc đi, mấy ngày này phiền ngài chăm sóc tốt thằng bé giúp ta.”
Phụ thân đang gặp nguy lớn, trùng sinh trở về, mục tiêu lớn nhất của nàng là cứu Tiểu Hi, hai là —— Cứu lão phụ thân đã đánh đổi cả mạng sống vì nàng!
Qua mấy ngày
Minh Lan Nhược chuẩn bị vài thứ, lúc này mới đi đến phủ Quốc công.
Nàng quanh quẩn một lúc trước của phủ Quốc công, vẫn chần chừ không dám đi vào.
Cận hương tình khiếp, tính cách thanh cao lại quật cường đó của phụ thân nàng rõ hơn ai hết.
Cuối cùng nàng vẫn tiến lên trước, không tự ti không kiêu ngạo nói: “Điệu vương phi cầu kiến Minh quốc công.”
Mấy người làm giữ cửa hơi do dự, sau khi vào trong thông báo, cuối cùng vẫn để nàng đi vào.
“Mời đi theo nô tỳ.” Một nữ tử ăn mặc như đại nha hoàn đứng ở cửa cúi đầu chào Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược được đại nha hoàn dẫn nới trước của thư phòng của phụ thân, vừa vặn gặp Minh quốc công đang cùng một người hầu đi ra ngoài.
Dung mạo của Minh quốc công vô cùng tuấn lãng, áo bào thêu hoa văn thiên thủy xanh đậm, càng nổi bật thêm vẻ anh tuấn, khi chất nho nhã của ông ta.
Ông ta không giống những người tuổi trung niên đương thời thích để râu ria, mặt nhẵn không râu, trên khuôn mặt ông ta dường như không để lại quá nhiều dấu vết của năm tháng.
Ngược lại khiến vẻ tuần mỹ ở tuổi tứ tuần của ông ta càng thêm khí phái đĩnh đạc, thoạt nhìn trông cùng lắm cũng chỉ độ khoảng tầm ba mươi tuổi, mặc áo bào rộng, toàn thân toát lên vẻ nho nhã vô cùng.
Ông ta nhìn thấy Minh Lan Nhược, mặt lập tức lạnh tanh: “Sao ngươi lại ở đây, là ai cho phép ngươi bước vào?”
Minh Lan Nhược tiến lên trên một bước: “Phụ thân …”
“Ai là phụ thân của ngươi, bản Quốc công đã đoạn tuyệt quan hệ với ngươi từ lâu rồi, mau đuổi nàng ta ra ngoài!” Vẻ mặt Minh quốc công lạnh lùng.
Mấy đầy tớ bên cạnh Minh quốc công đối mắt nhìn nhau, tuy rằng vị Minh gia đại tiểu thư này làm mất hết thể diện của phủ Quốc công.
Như nàng cũng là ân nhân của Thái Hậu nương nương, bọn họ nào dám tùy ý động tay động chân.
“Làm sao, nơi này là phủ Quốc công của bản Quốc công ta, ta còn không thể sai bảo được nữa rồi hả?” Minh quốc công giận giữ, phất áo nghiêm nghị nói.
Minh Lan Nhược không kiềm chế được vẻ chua xót, kiếp trước, trước khi nàng chết, quan hệ của cha con nàng y như nước với lửa.
Nàng là người của Tần vương, phụ thân nàng lại ủng hộ Thái tử, không biết bao nhiêu lần nói nàng bất hiểu bất nghĩa, muốn đánh chết nàng.
Sau này lúc nàng và đứa bé bị Thái tử trói lại nhốt trong phòng giam, chuẩn bị treo cổ trước cổng thành để uy hiếp Tân vương thoái vị.
Chính là người cha già đã đoạn tuyệt quan hệ cha con này, còn đang bị gãy chân, nỗ lực tính toán dẫn người tới cứu nàng với cháu ngoại, cuối cùng lại chết thảm dưới loạn đao tùy tùng Thái tử.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, giọng nặng nề: “Quốc công gia, con không phải đến để xin người nhận lại con, con có chuyện muốn bẩm báo, cứ coi như người không muốn gặp lại con thì cũng nên vì cả nhà lớn nhỏ mà cân nhắc!”
Minh quốc công lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì ta đều không muốn nghe. Ra ngoài!”
Vẫn là nhờ Đồ lão môn khách thân tín của ông ta vuốt bộ râu trắng,, lên tiếng khuyên nhủ: “Minh … Điệu vương phi dạo gần đây qua lại rất thân thiết với Đông xưởng, chi bằng ngài nghe thử nàng ấy nói cái gì đi.”
Minh quốc công sững người, ông ta cực kì ghét mấy người bên Đông xưởng, toàn những kẻ chỉ biết điều tra soi mói, chuyên làm những việc hèn hạ bẩn thỉu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất