Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược nghe Minh Nguyên Lãng nói một chuỗi dài này, trong lòng hơi lộp bộp.
Xong rồi.
Nàng chẳng những không cách xa vị gia kia một chút, còn ở cự ly âm, ngoại tôn của ngài cũng là con của hắn!
Nếu để cho phụ thân biết, chẳng phải sẽ chứng thực tội danh “không có ý tốt” này của Thương Kiều sao?
Chẳng lẽ, kiếp này nàng còn phải lại trình diễn tiết mục phụ thân và phu quân rơi xuống nước, cứu ai trước?
“Vâng.” Minh Lan Nhược chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý trước.
Phụ thân mới thoát hiểm, còn đồng ý dốc toàn lực ủng hộ nàng, nàng không muốn không nghe lời ông ấy, vẫn nên tạm thời giấu diếm quan hệ giữa nàng và Thương Kiều đi.
Minh Lan Nhược lấy lại tinh thần, lại nói: “Phụ thân, xế chiều hôm nay, đám Tống Đường, Hồng tỷ sẽ dẫn người vào sơn trại, con sẽ sắp xếp bọn họ hầu hạ bên cạnh người, có mấy lời, người có thể nói chuyện với bọn họ.”
Suy nghĩ của Minh Nguyên Lãng bị dời đi, ông ấy không nói Thương Kiều nữa, mà hơi phiền muộn cười cười: “Được, ta và rất nhiều người bọn họ, cũng đã nhiều năm không gặp.”
Minh Lan Nhược kéo tay ông ấy: “Phụ thân, thân thể của người còn chưa tốt, chi bằng như vầy đi, người ở lại Đông Bắc, cứ nói với phía kinh thành là người trọng thương sắp chết, lâm vào hôn mê?”
Minh Nguyên Lãng biết ý của nàng, nhướng mày: “Đây đúng là cách tốt để Minh Đế yên tâm nhưng phía Tần Vương…”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Phụ thân yên tâm, Tần Vương đã hứa với con sẽ giấu diếm tin tức.”
Thấy Minh Nguyên Lãng nhíu mày, nàng vội vàng bổ sung một câu: “Con với hắn ta trao đổi lợi ích thôi, chắc chắn không có gì khác.”
Thật ra vừa rồi nàng đã nói quan hệ của mình và Tần Vương cho Minh Nguyên Lãng nghe, chỉ là sợ Minh Nguyên Lãng không tin nàng đã không còn thích Tần Vương.
Minh Nguyên Lãng nhìn nàng, cười cười: “Phụ thân tin Nhược Nhược là người thông minh, con nói không có thì là không có.”
Minh Lan Nhược khom lưng, tựa đầu vào đầu gối ông ấy: “Phụ thân tin con là được rồi!”
Minh Nguyên Lãng từ ái vuốt ve búi tóc nàng: “Đã là đại cô nương còn làm nũng, cũng không biết ngày sau người nam tử tốt nào có thể xứng đôi với con, phụ thân chắc chắn phải kiểm định thay con.”
Minh Lan Nhược im lặng: “… Ồ.”
Giọng điệu này của phụ thân giống như Thái Hậu nương nương, trong mắt ông ấy Thương Kiều chắc chắn là một phi tử dùng mỹ mạo mê hoặc người, gian trá âm hiểm!
Chỉ là, kiểm…
Hiện tại sợ là không còn kịp rồi, để cho “Thái Hậu phụ thân” hành hung “Kiều Quý Phi” một trận, không biết có thể trút giận hay không?
Tuy rằng có thể phải ủy khuất “Kiều Quý Phi”.

Minh Lan Nhược rời đi một canh giờ, Thương Kiều mới từ từ tỉnh lại.
“Tiểu Tề Tử, mấy giờ rồi?” Hắn xoa xoa giữa mày.
Tiểu Tề Tử thấy chủ tử gia đã tỉnh, lập tức bưng khăn lụa và nước nóng đã chuẩn bị sẵn tới: “Bẩm nghĩa phụ, hiện tại đã là giờ Tỵ.”
Thương Kiều nhíu mày, nhận lấy khăn lau mặt: “Sao trễ vậy mà không gọi ta?”
Tối hôm qua hắn nghĩ biện pháp giải quyết con nhện mập kia, càng nghĩ càng ghê tởm, trời sắp sáng ôm Minh Lan Nhược, vùi mặt vào lòng nàng, mới miễn cưỡng ngủ được.
Nhưng ngày xưa, cho dù hắn thức suốt đêm xử lý công việc, sáng sớm cũng sẽ tự mình tỉnh lại, đúng giờ đứng dậy luyện công.
Tiểu Tề Tử cười híp mắt nói: “Là Minh Phi nương nương nói hiếm khi người có được giấc ngủ ngon nên không cho bọn ta quấy rầy người.”
Thương Kiều sửng sốt, bỗng nhiên khóe mắt thoáng nhìn trên giường có gần nửa chiếc váy màu vàng nhạt, hắn lấy ra.
Tiểu Tề Tử cười hắc hắc đầy ẩn ý: “Minh Phi nương nương thấy người ngủ say, gối đè lên gần nửa làn váy của ngài ấy, nên đã lấy dao găm rạch làn váy, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của người.”
Xưa có Hán Đế vì sủng thần cắt áo, nay có tiểu nương nương vì Đốc chủ cắt làn váy, thật đúng là…
“Nương nương cưng chiều người thật đấy.” Tiểu Tề Tử nịnh nọt lại cảm khái nói.
Tuy rằng lời này nghe là lạ, giống như trở thành sủng phi trong phòng nương nương nhưng hành động như vậy của nương nương đúng là tri kỷ.
Thương Kiều nắm làn váy tơ tằm kia, lông mi nhỏ dài đen nhánh rũ xuống, trên khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt không kìm nổi mà ửng hồng sung sướng.
Tiểu Tề Tử lại cảm thấy hình như thấy được trên người gia nhà mình có… Cảm xúc ngượng ngùng?
Hắn ta chắc chắn không phải hoa mắt, đúng là điên rồi, nghĩa phụ là đại thái giám tà ác, thủ đoạn ngoan độc và ma quỷ của mình… Sao có thể có loại cảm xúc ngượng ngùng giống như tiểu thái giám ngây thơ như mình?
Đến khi đang muốn nhìn kỹ lại, Thương Kiều đã khôi phục hình tượng thường ngày.
Hắn tiện tay gấp lại làn váy tơ tằm, liếc hắn ta một cái.
“Quá nhàn rỗi, ngươi có thời gian ở đây xem náo nhiệt của bản tọa, đã như vậy, hiện tại đi mang người quét dọn sạch sẽ mạng nhện trong sân, bản tọa nhìn thấy một sợi tơ nhện, trên đầu ngươi sẽ mất một nửa tóc!”
Tiểu Tề Tử ngơ ngác, vậy chẳng phải thấy hai sợi tơ nhện,y sẽ biến thành hói đầu sao?
“Nhưng mà, gia… Đại Hoàng tiểu nương nương nuôi bên cạnh là nhện, sao nó có thể không nhả tơ!” Tiểu Tề Tử ôm đầu, biểu cảm đưa đám, cố gắng hấp hối giãy giụa.
Cái này không phải giống như bảo người ta không được ị sao?
Thương Kiều thản nhiên nói: “Vậy ngươi có thể nói chuyện với nó, có lẽ nó thấy ngươi ngon miệng sẽ đồng ý.”
Tiểu Tề Tử ngơ ngác, Đại Hoàng thấy mình ngon miệng là sao?
Không cần như vậy đâu!
Thương Kiều vừa xuống giường mang giày, vừa dặn dò: “Bản tọa nhớ lúc đó Đường Tri Phủ đưa một đầu bếp Giang Nam tới, đi chuẩn bị một ít điểm tâm gạo nếp, đừng quá ngọt, thêm chút dừa nạo, rồi chuẩn bị thêm một chén canh Tuyết Giáp Ngân Nhĩ”
Tuyết Giáp là đặc sản của Đông Bắc Cương, thích hợp cho tiểu cô nương của hắn bổ dưỡng nhất.
Tiểu Tề Tử ủ rũ nói: “Vâng, nghĩa phụ.”

Thương Kiều không mặc quan phục, thay một bộ áo choàng trắng bình thường, sai người xách một giỏ đựng điểm tâm, đang chuẩn bị ra cửa thì thấy Minh Lan Nhược mang tâm sự nặng nề trở về.
“Làm sao vậy?” Hắn nhìn Minh Lan Nhược, bước tới nghênh đón.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta mới từ chỗ phụ thân trở về, phụ thân không sao nhưng mà…”
Nàng dừng một chút, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Thương Kiều loại người thấu suốt mọi việc, trong lòng đầy mắt, Minh Lan Nhược vừa nói, hắn đã hiểu.
“Là Quốc Công gia có khúc mắc với ta, cho nên nàng muốn trước tiên không nói cho ông ấy biết quan hệ chân chính giữa ta và nàng.” Hắn thản nhiên nói.
Minh Lan có chút áy náy kéo ống tay áo hắn: “Ta biết vậy thiệt thòi gia nhưng phụ thân…”
“Không sao, tỷ phu… Tâm cao khí ngạo, luôn là người chính trực, nhìn không quen loại chó ưng Đông Xưởng bọn ta, có thành kiến với ta, ta vẫn luôn biết.”

Ads
';
Advertisement