Minh Lan Nhược - FULL

Dù thật hay giả, nàng cũng thích lắm đó.
Minh Quốc Công không tỉnh lại nhanh như vậy, Minh Lan Nhược về phòng mình trước.
Nàng phát hiện đêm nay Đốc chủ đại nhân rất ngoan, ngoan ngoãn dùng bữa, xem công văn, cùng nàng đi tắm rửa, cũng chỉ xoa bóp bôi thuốc cho nàng.
Vô cùng có quy tắc.
Lúc nghỉ ngơi, hai bàn tay trắng của hắn cũng không sờ nàng một cái, cứ ngoan ngoãn đặt ở trên chăn như vậy, nằm thẳng ngủ ở bên cạnh như “nhập mộ”.
Mặc dù Minh Lan Nhược hơi buồn bực, cũng không quen với việc hắn không ra tay với mình.
Mặt trời mọc từ phía tây à?
Nàng nhìn người bên cạnh im ắng giống như đang liệm, rất muốn sờ đầu hắn, ngài không sao chứ? Ngài ổn chứ?
Không có việc gì thì…
Được thôi, ngủ.
Nàng cũng nằm xuống.
Lúc này, một con nhện béo sọc vàng đen đan xen, vừa ợ hơi vừa từ ngoài cửa sổ bò lên nóc nhà.
Đại Hoàng phun từ trong mông ra sợi tơ nhện treo mình xuống.
Nó rơi xuống bên cạnh màn, cúi đầu nhìn, ừm, đêm nay ma nữ kia không làm hành động giao phối đẻ trứng với tên ngốc thấy nó là ngất bên cạnh, rất tốt!
Bảo bảo hai trăm năm như nó không muốn bị làm bẩn tám tròng mắt!
Đại Hoàng vén màn ra, chui vào, bò lên tấm màn trên đầu Minh Lan Nhược, chuẩn bị nhổ ra chút tơ treo mình, ngủ ngon.
Tuy rằng nó sợ Cổ Vương trong bụng ma nữ kia muốn chết nhưng mà lúc Cổ Vương không phát uy, hơi thở Cổ Vương trên người ma nữ kia chính là thứ tốt, có lợi lớn đối với nó.
Minh Lan Nhược còn chưa ngủ, bỗng nhiên cảm giác “chó” nhà mình đi ra ngoài ăn vụng trở về.
Giống như cảm giác của nàng, mở mắt ra, quả nhiên đã thấy Đại Hoàng đang bận rộn nhả tơ.
Nàng liếc mắt nhìn mỹ nam đang im lặng ngủ bên cạnh.
Nàng quay tròng mắt lại, nhìn Đại Hoàng, đưa tay chỉ chỉ bên ngoài màn… Đi ra ngoài ngủ.
Thương Kiều sợ Đại Hoàng, nàng cũng không muốn nửa đêm người bên cạnh này tỉnh lại nhìn thấy mông Đại Hoàng ở trên đầu hắn, hoặc là hắn giết Đại Hoàng, hoặc là giết chính hắn.
Đại Hoàng mặc kệ nàng, tiếp tục dùng mông nhả tơ.
Minh Lan Nhược nhướng mày… Ôi, lên mặt hả?
Nàng duỗi tay túm lấy mông nó.
Xém chút nữa phân của Đại Hoàng cũng bị đẩy ra, ngoan ngoãn ôm tay nàng ngay.
Minh Lan Nhược túm lấy nó ném ra khỏi màn.
Đại Hoàng bị ném trên sàn nhà lạnh như băng, nó tủi thân muốn chết, chậm rãi bò dậy, dùng nước miếng chải lông cứng lộn xộn trên đầu, bò đi.
Hừ, ma nữ chết tiệt, vì tên ngốc trông hơi đẹp mắt mà không cho nó ngủ cùng, sau này nó sẽ không bao giờ tiểu cho kẻ ngu kia uống.
Quên đi, nó cũng không so đo với tên ngốc, chờ ma nữ đẻ trứng, sẽ ăn hắn luôn!
Ai biểu hắn còn dám ngủ cùng ma nữ!
Minh Lan Nhược ném Đại Hoàng ra ngoài, xoay người nhìn Thương Kiều còn đang ngủ yên, không biết có phải ảo giác của nàng hay không.
Gương mặt của hắn có hơi tái nhợt!
Chẳng lẽ người này không ngủ, nhìn thấy Đại Hoàng à?
Nàng đưa tay vẫy vẫy trước mặt hắn, không thấy hắn có phản ứng gì, vì thế ngáp một cái, tự mình nằm xuống, cũng ngoan ngoãn ngủ.
Trong căn phòng u ám, nam nhân nằm thẳng tắp trên giường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn mở mắt nhìn đỉnh màn, im lặng nghĩ.
Dù sao cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết nhược điểm kiêng kị nhện của hắn mới được.
Nếu không lỡ đâu tiểu nương nương của hắn tức giận, dùng con nhện mập kia giữ thể diện, không cho hắn lại gần, vậy làm sao bây giờ?
Đương nhiên biện pháp tốt nhất là dùng đao chặt con nhện mập kia.
Trong mắt phượng của hắn hiện lên sát khí âm trầm.
Đáng tiếc…
Đó là sủng vật bảo bối của tiểu nương nương, hắn không muốn tiểu nương nương của hắn khổ sở.
Thương Kiều khẽ nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu tính toán phải giải quyết nhược điểm không quá lớn, cũng không quá nhỏ này trên người mình như thế nào.
Ngọn nến tắt, một đêm không nói gì.

Mà trong tiểu viện ở phía khác của sơn trại, đèn đuốc sáng trưng.
Thanh niên tuấn lãng để trần thân trên, ôm chăn mỏng ngồi ở bên giường, rõ ràng vừa tỉnh lại, gương mặt bởi vì ngủ lâu mà có hơi tái nhợt.
Hắn ta không biểu cảm nhìn nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn đứng ở trước mặt mình.
Mái tóc đen của nàng ấy được buộc thành một búi trên đỉnh đầu, phần còn lại tết thành một bím tóc hình bánh quai chèo trên vai.
Trên người nàng ấy không mặc áo ngoài, cũng không mặc yếm, mà mặc buộc ngực màu trắng, lộ ra bả vai cánh tay, trên lưng còn mang một cành Mận gai.
“Ngươi làm gì vậy?” Trần Ninh gom chăn lại, hơi đau đầu xoa xoa giữa mày.
Mình ngủ một ngày một đêm, vừa tỉnh lại đã thấy bóng người đứng trước mặt mình như tòa tháp sắt, đúng là một lời khó nói hết.
Hắn ta cũng không phải nữ tử, làm sao có thể mệt nhọc tới như thế, rõ ràng là bị người điểm huyệt ngủ.
Cảnh Minh đột nhiên cúi đầu ôm quyền quỳ xuống, trầm giọng nói…
“Trần Ninh huynh đệ, đêm qua ta làm ra chuyện không bằng cầm thú với ngươi, đúng là bất đắc dĩ, làm bẩn sự trong sạch của ngươi, hôm nay đặc biệt đến chịu đòn nhận tội!”
Bàn tay xoa giữa mày của Trần Ninh cứng đờ: “…”
Hắn ta quay mặt nhìn cô nương quỳ một gối trước mặt mình, biểu cảm thay đổi mấy lần.
Cho dù là nam nhân nào nghe thấy một nữ nhân nói nàng làm bẩn sự trong sạch của hắn, biểu cảm cũng sẽ không bình thường.
“Trần Ninh… Huynh đệ?” Hắn ta nhướng mày, khóe môi nhếch lên mang theo độ cong âm trầm giận dữ.
Cảnh Minh không nhìn mặt hắn ta nhưng vẫn kiên trì, tiếp tục ôm quyền nói: “Là lỗi của ta, ngươi muốn phạt ta thế nào cũng được.”
Trần Ninh nhìn cô nương trước mặt, bỗng nhiên nghiêng người một tay kéo lấy buộc ngực của nàng ấy, một tay kéo nàng ấy đến trước người mình.
Hắn ta nhìn chằm chằm nàng ấy lạnh lùng nhếch khóe môi: “Họ Cảnh, ngươi không muốn ta chịu trách nhiệm, không, là ngươi không muốn chịu trách nhiệm, mới cư xử như thế này đúng không?”
Cảnh Minh nhíu mày, nghiêm túc sửa lại: “Ta đã nói rồi, ta không phải họ Cảnh, đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy gọi như vậy cũng được…”
Trần Ninh không kìm được nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời nàng ấy, gương mặt vô cùng khó coi: “Đây là trọng điểm sao?”
Nàng ấy luôn có bản lĩnh làm cho người ta muốn bóp chết nàng ấy.
Cảnh Minh ngước mắt lên nhìn hắn ta, nghiêm túc nói: “Ngươi là người tốt, ta không muốn trì hoãn ngươi, đừng yêu ta, không có kết quả!”
Trần Ninh xém chút nữa chửi thề: “Ai yêu ngươi, con mẹ nó ngươi sẽ yêu…”
“Ấp úng rồi… Ngươi xem, ngươi xem, ta đã nói rồi mà, ngươi không yêu ta, nếu chúng ta không yêu đối phương, vậy chẳng phải đã đạt tới sự hòa hợp và chung nhận thức lớn trong cuộc sống rồi sao?”
Bỗng nhiên mắt to của Cảnh Minh sáng lên, cầm ngược lại tay hắn ta, cất cao giọng ngắt lời hắn ta.

Ads
';
Advertisement