Thương Kiều trợn tròn mắt khinh thường: “Không được! Với cả, bản tọa vẫn còn rất trẻ!”
Tiểu Hi bĩu môi: “Vậy thì làm bà đi!”
Thương Kiều nhíu mày, lạnh lùng nhìn cậu: “Cái gì? Làm bà?”
Tiểu Hi nghiêm túc đếm từng ngón tay một: “Thứ nhất, ngươi không có cái của quý đó, thứ hai, ngươi còn đẹp hơn cả mẫu thân ta, ngươi không muốn làm ông nuôi vậy thì làm bà đi!”
Thương Kiều: “Cút ra ngoài!”
Tiểu Tề Tử: “Vâng!”
Y nhanh chóng quay người chạy ra khỏi cửa.
Thương Kiều: “…”
Tiểu Hi ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha, ngươi xem thằng con trai ngốc đó của ngươi, rõ ràng là ngươi bảo ta cút ra ngoài cơ mà!”
Thương Kiều xoa nhẹ thái dương, hắn không thể ở cùng tên nhóc này thêm nữa.
Đúng là khiến người ta đoản mệnh.
Hắn liền dứt khoát xoay người đứng dậy đẩy cửa: “Người đâu, trông chừng cẩn thận tên nhóc này, ăn no rồi thì nhanh chóng mang trả về chỗ mẫu thân nó cho bản tọa!”
Còn ở cùng tên nhóc này thêm mấy ngày nữa, hắn ta sợ bản thân không không đoản mệnh thì cũng sẽ bóp chết Minh Lan Nhược trước.
Tiểu Hi ở sau lưng hắn làm cái mặt hề: “Tên hẹp hòi, tức chết ngươi, ông đây còn lâu mới tùy tiện nhận người khác làm bà nuôi!”
Nói xong, cậu vui vẻ tiếp tục ăn đồ ăn.
Ngoài cửa Đông xưởng, Hòa công công đang nói chuyện với Minh Lan Nhược: “Chuyện là … Tiểu thiếu gia đang ở trong phủ chơi rất vui vẻ với Đốc chủ.”
Minh Lan Nhược ngơ người, không tin vào tai mình lắm: “Có đúng là chơi rất vui vẻ?”
Thương Kiều vốn không hề biết Tiểu Hi là con của hắn, nàng có thể nhìn ra được sự ghét bỏ của hắn dành cho Tiểu Hi.
Hay nói cách khác, cha con trời sinh, hắn thực sự có thể đối tốt với Tiểu Hi, có thể đây cũng là cơ hội để cho cha con bọn họ nhận nhau?
Sắc mặt của Hòa công công hơi kì lạ: “Đúng vậy, vừa nãy ta còn bảo Tiểu Tề Tử đưa điểm tâm đến thư phòng, đều là món trẻ con thích ăn.”
Trước kia ông ta cứ tưởng Đốc chủ vô cùng chán ghét tên oắt con do Minh Lan Nhược và Tần Vương sinh ra, qua hai lần tiếp xúc này thì xem ra hình như vốn không phải vậy.
Có lẽ đứa trẻ không có tội, cũng có thể là bởi vì cậu bé do Minh Lan Nhược sinh ra cho nên Đốc chủ cũng dành tình thương cho cậu bé?
Minh Lan Nhược hơi ngập ngừng: “Vậy hai ngày nữa ta sẽ chuyển đến, ta còn phải quay về phủ Quốc công một chuyến, hai ngày này mong ngài chăm sóc cho Tiểu Hi.”
Nếu như để Tiểu Hi và Thương Kiều ở chung thêm mấy ngày, có lẽ, có thể gia tăng thêm tình cảm giữa cha con họ …
Hòa công công liền đồng ứng ngay: “Không thành vến đề, làm gì cần đến ta chăm sóc, bây giờ đều là do một tay Thiên Tuế Gia tự mình chăm sóc, ta thấy nhìn Thiên Tuế Gia có sức sống hơn hẳn.”
Giờ phút này Thương Kiều đang dạt dào “sức sống” không hiểu sao hắt xì mấy cái: “Ắt …” Chóp mũi nhạy cảm của hắn hắt xì hơi.
Vạn Tuế Gia. Tiểu Tề Tử ở ngay bên cạnh liền đưa khăn tay sang, lanh lẹ hầu hạ cha nuôi.
Dù sao ban nãy Thiên Tuế Gia chuyện “Nhận cha nuôi” của tên nhóc kia chọc tức không kém.
Thương Kiều đón lấy khăn lau chóp mũi, bỗng dừng chân lại, nhìn bóng dáng yểu điệu của người đứng trong sân.
Không biết Vân Nghê đã đứng ở trong sân bao lâu rồi, trên đầu khắp vai phủ đầy tuyết.
Con ngươi hẹp dài của hắn nheo lại, bước đi tới, Tiểu Tề Tử ngay lập tức che ô đi theo phía sau.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Thương Kiều đi đến trước mặt nàng ta, sắc mặt lạnh lùng.
Vân Nghê không nói gì, môi nàng ta đã cóng để tím đỏ, nhất thời không nói nên lời, tuy rằng có nội lực duy trì nhưng cả người vẫn run rẩy.
Hòa công công đành phải khẽ tiếng đáp: “Từ khi ngài đi vào thư phòng, Vân Vệ trưởng lền đứng ở đây chờ, ngài ấy không cho phép chúng tiểu nhân tới quấy rầy ngài.”
Nói cách khác chính là từ khi Minh Lan Nhược được hắn đưa vào phòng cho đến sau đó nhóc con nọ làm ầm ĩ ở gian phòng trong khoảng gần hai canh giờ, nàng ta vẫn luôn chờ ở trong sân này.
Thương Kiều hơi chau mày, ra hiệu Hòa công công đưa ô sang cho hắn.
Sau khi Tiểu Tề Tử đưa ô sang, lập tức hiểu ý lùi lại ra xa, đi đến chỗ khuất mắt chờ đợi.
Thương Kiều giơ ô ra che trên đầu Vân Nghê, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vừa khỏi bệnh phong hàn, làm như này là định để ốm thêm trận nữa sao?”
Vân Nghê cuối cùng bình tĩnh lại, tầm mắt nàng ta nhìn xuống vuốt bụng mình, đôi môi run rẩy mỉm cười: “Vân Nghê không sợ ốm, từ sau khi mất đi đứa nhỏ, thân thể này cũng chỉ có vậy mà thôi không khỏe mạnh nữa.”
Sắc mặt Thương Kiều nặng nề: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Bỗng nhiên Vân Nghê ngước mắt, yên lặng nhìn hắn: “Thiên Tuế Gia, ngài có còn nhớ, lúc Vân Nghê mất đi đứa nhỏ, trọng thương miên man trên giường bệnh, ngài đã đồng ý với Vân Nghê điều gì không?”
Thương Kiều hơi khựng lại, ánh mắt u ám cụp xuống: “Việc bản tọa đồng ý với ngươi sẽ không quên, bản tọa sẽ không cưới nàng ấy, cũng sẽ không chung sống với nàng ấy.”
Vân Nghê vuốt ve bụng của mình, thì thầm như đang tự nhủ: “Nàng ta còn có con của nàng ta, con của Vân Nghê … Lại không còn nữa rồi, nhưng Vân Nghê muốn đứa trẻ này biết, nó là vì phụ thân của nó đỡ lấy một kiếm, nó chết một cách cam tâm tình nguyện.”
Thương Kiều không đáp lại, chỉ lấy áo choàng khoác lên vai của Vân Nghê, lạnh nhạt nói: “Chuyện Bản tọa đã đồng ý với ngươi, bản tọa vẫn nhớ, chỉ là có vài chuyện không cần ngươi phải lo, quay về đi.”
Nói xong hắn che ô quay người rời đi, lần này, hắn thậm chí còn không để lại một cái ô cho Vân Nghê.
Vân Nghê che bụng nhỏ lại, khuôn mặt tang thương, cười tự giễu …
Chỉ cần Thiên Tuế Gia còn cảm thấy có lỗi với nàng ta, chỉ cần Thiên Tuế Gia không biết đứa trẻ đã chết ở trong bụng nàng ta, vốn không phải con hắn!
Hắn vĩnh viễn sẽ không thể nào chung sống cùng với ả nữ nhân kia được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất