Nhưng trong khoảnh khắc này, khi ôm nàng ấy và cho nàng ấy uống nước, hắn ta mới nhận ra nàng ấy là một thiếu nữ.
Một cô nương mềm mại nhỏ xinh.
Tuy là nữ nhi giang hồ nhưng vẫn có sự khác biệt giữa nam và nữ!
Cảnh Minh ngẩng đầu rời khỏi lòng ngực hắn ta, đôi mắt tròn xoe giờ đã ửng đỏ và phủ một lớp sương, nhìn hắn ta với vẻ dịu dàng như nước, giọng nói mềm mại ẩn chứa đau đớn: “Trần Ninh… Ta… khó chịu…”
Trần Ninh nhìn Cảnh Minh trong tình trạng này, đột nhiên nhớ lại trước đó họ cùng trúng độc.
Trước đó Cảnh Minh còn vì bọn họ chạy ngược chạy xuôi, dùng thuốc giải độc, rõ ràng đã khá hơn bọn họ rất nhiều, sao giờ lại nghiêm trọng thành như vậy?
“Ta đi gọi đại phu cho ngươi…” Trần Ninh vội nói.
Nhưng ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn vốn đang đặt trên cánh tay hắn ta bất ngờ kéo mạnh.
Trần Ninh biết Cảnh Minh rất lợi hại nhưng không ngờ trong tình trạng này mà nàng ấy vẫn có thể dùng võ kỹ để ném hắn ta lên giường!
Đúng…
Hắn ta bị nàng ấy ném lên giường.
Sau đó, nàng ấy quỳ đè ở trên người hắn ta, im lặng nhìn hắn ta.
Trần Ninh sửng sốt, rõ ràng ý thức được rằng cơ thể mềm mại và nóng rực đang đè nặng lên người mình là thân thể của một cô nương.
Hắn ta cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú màu mật cũng nhuốm đỏ, nghiến răng nói:: “Ngươi làm gì thế! Mau xuống!”
Cảnh Minh nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn ta, đột nhiên ấn một tay lên cơ bụng hắn ta, ánh mắt vừa đắm đuối lại mơ màng: “Trần Ninh, tóc ngươi xõa xuống trông đẹp lắm, thân hình cũng đẹp, vai rộng eo thon… còn cả gương mặt… cũng rất đẹp.”
Nàng ấy nói chuyện không rành mạch nhưng toàn là những lời khen ngợi.
Thiếu thủ lĩnh tuổi trẻ ở dưới ánh nến, mái tóc đen rối, bớt đi ba phần khí chất lạnh lùng, lại thêm vài phần dịu dàng như công tử.
Trần Ninh giữ chặt tay nàng ấy, cả người nóng lên, trên trán chảy hắn ta lấm tấm mồ hôi: “Cảnh Minh, ngươi trúng độc, nhanh xuống đi! Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu!”
Nếu Cảnh Minh tỉnh táo, nàng ấy chắc chắn sẽ không hành động như vậy!
Bọn họ là huynh đệ! Hắn ta không thể làm ra chuyện cầm thú với nàng ấy!
Cảnh Minh lại đột nhiên ho khan, giữa môi lại tràn ra một ít máu tươi.
Nàng ấy nhìn máu trên tay, nhắm mắt lại, đột nhiên nở một nụ cười, có chút bất đắc dĩ: “Không còn kịp nữa rồi.”
Không kịp nữa, khí huyết trong đan điền nàng ấy đã đảo ngược, vì vậy…
“Thật xin lỗi, giúp ta lần này thôi, huynh đệ, ta thiếu ngươi một mạng.”
Trần Ninh sửng sốt, nàng ấy trở tay giữ chặt cổ tay hắn rồi gập lại, tay còn lại ‘xé rách’ nội khố của hắn ta thành nhiều mảnh.
“Không được, ngươi điên rồi à!” Khuôn mặt tuấn tú của Trần Ninh đỏ bừng, đã bao giờ hắn ta phải chật vật như vậy chưa?
Hắn ta dùng bàn tay không bị giữ chặt, nắm lấy bả vai Cảnh Minh, nhấc đầu gối muốn đá văng nàng ấy.
Nữ nhân này nghĩ gì trong đầu vậy, loại chuyện này có thể dùng huynh đệ giúp sao?
Cảnh Minh lại nhanh nhạy ngăn cản tay hắn ta, đồng thời dùng đầu gối đè lên đầu gối hắn ta đẩy sang bên cạnh, trong nháy mắt đã hóa giải thế công của Trần Ninh.
Nàng ấy cúi đầu nhìn xuống chân Trần Ninh bị động tác này ép mở rộng ra, rồi nhíu mày nhìn Trần Ninh: “Ngươi xem, ngươi cũng đang chịu đựng tác dụng chậm của chất độc kia, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau không được sao?”
Nàng ấy từ nhỏ đã trà trộn trong quân doanh, không phải điều gì cũng không hiểu. Mấy lão già thô lỗ trong quân doanh ngoại trừ nghĩ đến việc lập quân công còn nghĩ đến tiểu nương tử với những chuyện kia, nói mãi không ngừng.
Sao nàng ấy lại không hiểu tí gì, từ khi hơi lớn một chút, đã đánh chạy không biết bao nhiêu kẻ ngu xuẩn dám đến doanh trướng ngấp nghé nàng ấy.
Cho nên nàng ấy biết bây giờ hắn ta cũng rất khó chịu, đã một kiếm hướng lên trời, sao còn không muốn?
Trần Ninh bị nàng ấy đè chân như vậy, hình ảnh đáng xấu hổ khó lên tiếng nhất của hắn ta cũng bị nhìn thấy hết, cả đời này hắn ta chưa từng cảm thấy nhục nhã như thế!
Mặc dù hắn ta là người trong Xích Huyết quân nhưng gia tộc của phụ thân cũng là thế gia, yêu cầu đối với hắn ta cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ hắn ta đã phải tuân theo lễ nghĩa liêm sỉ, lễ của quân tử.
Hắn ta vừa xấu hổ vừa bối rối, muốn khép đôi chân dài của mình lại, nhịn tiếng gầm nhẹ trong cổ họng: “Loại chuyện này sao có thể giúp, nữ tử không còn trong sạch coi như bị hủy hoại, phu quân tương lai của ngươi sao có thể chấp nhận…”
Cảnh Minh không khách khí ngắt lời hắn ta…
“Thứ nhất, ta không cho rằng không còn trong sạch, nữ tử sẽ bị hủy hoại. Giống như việc bị chó cắn một cái, người sẽ không chết, đạo lý thế tục không cách nào ảnh hưởng đến ta.”
“Thứ hai, ta không muốn lập gia đình, ta không có phu quân, tương lai càng không cần ngươi phụ trách, cho nên ta không ngại.”
Nói xong, nàng ấy đưa tay muốn sờ hắn ta.
Trần Ninh trở tay chế trụ cổ tay nhỏ bé của nàng ấy, đôi mắt hẹp dài phẫn nộ đến phiếm hồng: “Nhưng ta để ý! Ta để ý việc bị chó cắn một cái!”
Hắn ta cũng biết không cách nào lấy đạo lý thế tục để thuyết phục bà điên này nhưng nghe được câu nói nàng ấy không cần hắn ta phụ trách kia, không hiểu sao trong lòng hắn ta cực kỳ bị sỉ nhục.
Bị chó cắn? Hắn ta chó à? Hay là tiểu quan gì đó?
Hắn ta tức giận giãy dụa.
Vì hắn ta giãy dụa quá kịch liệt, Cảnh Minh nhíu mày, đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn, nóng nảy đánh mạnh một quyền vào vách tường bên tai hắn ta: “Ầm!”
Vách tường bị nội lực của nàng ấy nện ra một cái hố, vụn đá xoẹt qua lông mày và gò má Trần Ninh tạo ra vệt máu!
“Ngươi con mẹ nó là một nam nhân, bị chó… Bị ta cắn một cái thì thế nào, cùng là huynh đệ, ta cũng không phải cố ý, nợ ngươi, về sau trả lại ngươi, đừng ép ta đánh ngươi gần chết rồi làm!”
Con mẹ nó, phiền muốn chết! Nàng ấy muốn bảo vệ đan điền võ mạch còn không được, hắn ta còn ở chỗ này nhăn nhó, coi là loại huynh đệ gì! Là nam nhân gì chứ!
Dứt lời, nàng ấy mạnh mẽ ôm lấy đầu hắn ta, cúi đầu gặm môi Trần Ninh.
Hẳn là gặm chăng?
Ngoại trừ thấy xuân cung đồ mấy lão già thô lỗ trong quân doanh kia lôi ra, cũng vô tình thấy hai lần Thiên Tuế gia toàn gặm Đại tiểu thư như vậy.
Trần Ninh chợt mở to hai mắt.
Động tác của nữ hài thô lỗ, đụng vào môi hắn ta hơi đau nhưng môi nàng ấy thật mềm mại, mang theo một chút mùi máu tươi nhàn nhạt, dưới dược tính mùi máu tươi kia lại chỉ kích thích bản năng nguyên thủy của hắn ta càng dâng trào.
Nhưng…
“Không… muốn…” Mặt Trần Ninh ửng đỏ kêu rên, chỉ cảm thấy mình sắp không khống chế được.
Nàng ấy hồ đồ, hắn ta lại không thể!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất