Minh Lan Nhược - FULL

Một thanh kiếm sắc bén trực tiếp đâm vào ngực của nàng ta, thậm chí sợ vết thương của nàng ta không đủ lớn, đâm vào sau đó còn xoay tròn hai vòng, để bảo đảm chặt đứt mạch tim của nàng ta.
Sau đó Minh Lan Nhược rút kiếm ra, nhìn máu tươi bắn ra, thản nhiên nói:
“Con người ta, ghét nhất cái loại kịch bản rơi xuống vách núi, lại được kỳ ngộ gì đó, sau đó chết không thành, cho nên, ngươi vẫn là chết ở chỗ này thì tốt hơn.”
“A!” Cố Bích Quân hơi mở to hai mắt, giống như thật không ngờ một người không có võ nghệ, nữ tử nũng nịu như nàng, ngoại trừ âm mưu quỷ kế sau lưng, lại tự mình giết người.
Sau đó Minh Lan Nhược trả kiếm lại cho Trần Ninh, thở dài:
“Còn nữa, thật ra ta không chỉ thích làm âm mưu quỷ kế, cũng quả thật đã từng giết người, ngươi không cần lo lắng ta sẽ sợ giết người, xuống tay không vững, một kiếm này đi xuống, một hồi nữa ngươi sẽ chết thấu, yên tâm.”
Cố Bích Quân lại phun ra một ngụm máu, cũng không biết là tức giận, hay là đau đớn: “Ngươi ngươi ngươi…”
Cảnh Minh, Trần Ninh, Vệ Dã: “…”
Đại tiểu thư thật ra định làm Cố Bích Quân tức chết sao?
Cố Bích Quân đau đớn, miệng đầy máu tươi hoảng hốt nhìn bầu trời, bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị: “Ha ha ha…”
Nàng ta cười ai oán và cười quỷ dị: “… Ngươi… khụ… có tin là… ngươi sẽ phải gặp báo ứng không!”
Minh Lan Nhược nhìn Cố Bích Quân cả người toàn máu, nheo mắt: “Quả báo? Bây giờ ta đã có thể nói cho ngươi biết, tại sao ta muốn đuổi cùng giết tận bọn họ. Đầu tiên, ngươi sỉ nhục phụ thân ta, là nữ nhi của ông ấy, ta phải tận tay đâm chết kẻ thù.
Nàng lấy một tấm Tử Ngọc Lệnh Bài, lạnh lùng nói: “Thứ hai, ta muốn thanh lí môn hộ, bọn phản đồ Xích Huyết các ngươi phải chết!”
Cố Bích Quân nhìn lệnh bài trong tay nàng, lại kinh ngạc nhìn về phía nàng, khàn giọng: “Tử Ngọc Xích Huyết Lệnh… ngươi… ngươi… rốt cuộc ngươi là ai!
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ta là nữ nhi của Tiêu thị Tiêu Quan Âm cùng minh môn gia chủ Minh Nguyên Lãng, các ngươi không biết ta là di huyết duy nhất của Tiêu gia à?”
Nàng cẩn thận thu hồi lệnh bài: “Đương nhiên, hiện tại ta là người thừa kế Tử Ngọc Xích Huyết Lệnh và Xích Huyết Quân, tức là, ta quả báo của các ngươi!”
Cố Bích Quân không thể tin nổi, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
Thì ra là vậy!
Nhưng… nếu Minh Lan Nhược không gả cho Tần Vương thì sao? Sao dám tạo phản dưới mí mắt Hoàng đế? Nàng điên rồi sao?
Minh Lan Nhược lại buông tay: “Còn tại sao vừa rồi ta lại nói chờ một chút sẽ nói cho ngươi biết sau, là vì ta phải xác định ngươi và người của ngươi cùng chết hết rồi mới nói ra bí mật, bằng không, lỡ như có sát thủ nào đó may mắn trốn thoát, vậy chẳng phải là không tốt sao?”
Nàng đã xem thoại bản nhiều rồi nên khá cẩn trọng.
Cố Bích Quân không kiềm được mà phun ra một ngụm máu: “Ngươi… ngươi…”
Minh Lan Nhược nhìn khuôn mặt như giấy vàng đồng của Cố Bích Quân, nhàn nhạt xua tay: “Được rồi, ngươi có thể đi chết rồi, nhớ thay ta chuyển lời cho ngoại tổ phụ rằng ta đã đưa bọn phản đồ đến cho Diêm Vương xét xử, để ông ấy yên tâm.”
Xét xử là trách nhiệm của Diêm Cung, nàng chịu trách nhiệm đưa những kẻ phản bội xuống địa ngục để gặp Thập Điện Diêm la!
Cảnh Minh, Trần Ninh và Vệ Dã cùng trầm mặc.
Đại tiểu thư thực sự rất ghét Cố Bích Quân nha, đúng là muốn chọc nàng ta tức chết.
Quả nhiên, Cố Bích Quân không còn cử động được nữa, toàn thân co quắp, cười oán độc: “Ngươi… cho rằng… ngươi cho rằng ngươi… có thể đầu độc…”
Minh Lan Nhược nhìn nàng ta, bỗng nhiên cảm giác được gì đó, cấp tốc lùi lại mấy bước.
Nhìn thấy vẻ cảnh giác của Minh Lan Nhược, Cố Bích Quân cười thoi thóp: “Ta nói rồi… Minh Nguyên Lãng… Ta muốn ông ta nhìn nữ nhi yêu dấu của mình… bị cưỡng hiếp đến chết… ngươi đoán xem… ta có thể làm được không?”
Cảnh Minh chặn trước mặt Minh Lan Nhược: “Tiểu thư, cẩn thận!”
Bốn phía đã không còn người của Cố Bích Quân, nàng ta ỷ vào cái gì mà dám nói ra những lời này?
Ánh mắt Cố Bích Quân lơ đãng: “…Ta chết… cũng sẽ đưa ngươi và Minh Nguyên Lãng xuống địa ngục… ngươi cứ đợi bị người của ngươi…chơi chết đi…”
Dứt lời, đầu nàng ta vặn vẹo, mất hơi thở hoàn toàn, hai mắt không nhắm mà nhìn lên trời, máu thấm đẫm gốc cây.
Minh Lan Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cái cây phía trên Cố Bích Quân, toàn thân nổi da gà.
Cái cây dường như đã hút máu Cố Bích Quân, bên trong mọc đầy những cây nấm kỳ lạ màu đỏ tươi.
Nếu để ý kỹ, còn có thể thấy nấm phát ra sương mù màu đỏ sậm rất khó phát hiện trong bóng tối.
Minh Lan Nhược biết rằng đó là hạt giống sương mù của nấm!
Nấm là loài có hạt giống cực kỳ nhỏ, khi nấm lớn lên sẽ bất ngờ nổ tung rồi phát tán theo gió.
Không biết những hạt giống sương mù kia mất bao lâu mới tản đi.
Khuôn mặt Minh Lan Nhược nghiêm nghị nói: “Không phải, nấm đỏ trên cây này có vấn đề gì đó, đi mau, mọi người mau xuống núi!”
Nhưng đáp lại nàng là tiếng thở dốc nặng nề.
Khi nàng quay đầu lại, nàng phát hiện ra Trần Ninh, Vệ Dã và những thành viên trẻ đi theo khác của Xích Huyết Quân có khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt đăm đăm, dường như thở không ra hơi, toàn thân nóng bừng, liều mạng thở dốc!
Hạt nấm đỏ này có độc! Hơn nữa còn là chất độc kích thích ham muốn của con người!
Chết tiệt! Trần Ninh và Vệ Dã cũng bị trúng độc từ hạt giống này! Trong núi rừng sao có thể có loại hạt giống như vậy chứ!
Hơn nữa thứ này trông rất mạnh mẽ!
Nét mặt của Minh Lan Nhược thay đổi liên tục.
Cố Bích Quân, tiểu nhân bẩn thỉu này, loại thuốc kích dục mạnh mẽ mà lần trước nàng ta dùng trên Thượng Quan Hoành Nghiệp có lẽ được chiết xuất từ cây nấm này!
Minh Lan Nhược vội nhìn về phía Cảnh Minh, thấy mặt nàng ấy cũng bắt đầu đỏ lên.
Mặt khác, tuy cảm thấy hơi nóng nhưng nàng vẫn có thể chịu được.
“Cái thứ này… hình như võ công càng cao, nội lực càng cao… càng dễ… càng dễ trúng chiêu… Tiểu thư… mau… mau đi thôi!”
Cảnh Minh giữ chặt lấy tay nàng, run rẩy nói.
Cố Bích Quân này thực sự xứng đáng được gọi là mưu mô và tàn nhẫn nàng ta có thể đã có ý định chết nên đã trốn thoát đến đây!
Trần Ninh bỗng nhiên kéo Vệ Dã, hai người còn dùng dao rạch vào cánh tay nhau để giữ tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi mắng bọn họ: “Cảnh Minh, ngươi cũng đi mau đi!
Cảnh Minh là nữ tử, nàng ấy ở đây thì bọn họ sẽ không kiềm chế được!
Minh Lan Nhược cau mày, móc một túi thuốc từ trong túi ra.
Một lúc sau, nàng đổ ra hai viên thuốc nhét vào tay Trần Ninh và Cảnh Minh: “Cầm đi, đây là Thanh Tâm Hoàn, trên người ta chỉ có hai viên, có thể tạm thời ức chế hạt giống độc kì quái này!”

Ads
';
Advertisement