Minh Lan Nhược sửng sốt, đó là lời khi lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt mình với tư cách là Kiều Viêm.
Thị vệ bên người có võ nghệ phi phàm nhưng tao nhã lịch sự, khiêm tốn dịu dàng này, thề sẽ trả giá tất cả vì tiểu thư hắn trung thành, hiện tại đã hoàn thành “sứ mệnh” của hắn.
Trong lòng nàng không kìm được trở nên điên cuồng, hơi đỏ mặt.
Muốn chết… Người này thật sự quá giỏi!
Nàng cảm thấy thật đáng tiếc khi không làm gì đó…
Tuy rằng thời điểm này rất không thích hợp nhưng… Hiện giờ những nhân tố khó giải quyết nhất của Cố Đại đương gia, Đường Tri Phủ đã biến mất hết.
Vậy cũng không tính là quá đáng…
Nàng bỗng nhiên dựa sát vào trong lòng hắn, ôm lấy eo hắn, kiễng mũi chân hôn lên môi mỏng của hắn, hừ nhẹ: “Đây là phần thưởng cho Kiều Viêm hoàn thành nhiệm vụ, không phải cho Đốc chủ, nhớ kỹ.”
Kiều Viêm ngẩn ra, đầu lưỡi lại truyền đến một ít đau đớn nhẹ nhàng, môi lưỡi của nàng mềm như mật ong, ở trước công chúng, đêm nay là lần thứ hai nhỉ?
Mặt hắn lại hơi nóng lên, cúi thấp đầu cười một tiếng.
Tiểu nương nương của hắn đúng là càng ngày càng bá đạo…
…
Lúc Cảnh Minh tìm được Minh Lan Nhược, bên cạnh nàng chỉ còn lại một mình.
“Đại tiểu thư!” Cảnh Minh, Trần Ninh tiến lên ôm quyền.
Minh Lan Nhược nhìn ngọn lửa cháy hừng hực ở phía xa, thản nhiên nói: “Xong việc, gom tro cốt của Nguyệt Nương lại đi, chúng ta mang bà ấy về nhà.”
Cảnh Minh, Trần Ninh nghe vậy, mũi cả hai có hơi cay cay, linh hồn nên trở về quê hương.
“Người của Vệ Dã đã chuẩn bị xong, chỉ cần chúng ta ra lệnh một tiếng hắn ta sẽ mở cửa!”
Cảnh Minh đưa cho Minh Lan Nhược một cái hộp sứ to bằng bàn tay: “Tiểu thư, Cổ Điệp mà người cần.”
Minh Lan Nhược nhận lấy hộp sứ, mở ra nhìn, khẽ gật đầu: “Tốt lắm.”
Minh Lan Nhược nhìn mây đen trên trời: “Được, đi thôi, chúng ta nên tiễn Cố Đại tiểu thư một đoạn đường, đừng để phụ thân và đệ đệ nàng ta chờ quá lâu, khiến nàng ta thành nữ nhi bất hiếu.”
Tuy rằng có lẽ Cố Bích Quân đã sớm trở thành nữ nhi bất hiếu ở chỗ Nguyệt Nương.
Trước khi Nguyệt Nương lâm chung nói những lời kia, thật ra là nói với nàng, xin nàng cho Cố Bích Quân trừng phạt nên có.
Thân là một mẫu thân, phải có bao nhiêu tuyệt vọng và đau khổ mới có thể đưa ra quyết định đại nghĩa diệt thân này.
Chính nàng cũng là mẫu thân nên rất hiểu tâm trạng của Nguyệt Nương.
Nguyệt Nương đi tìm tiểu cữu cữu Quan Vân, không ra tay được, vãn bối này sẽ ra tay thay.
Trong Nghị Sự đường ồn ào.
Không có thủ lĩnh quyền lực như Cố Đại đương gia có thể trấn áp mọi người thì ngay cả khi đại quân triều đình bao vây ngoài thành, trong sơn trại các vị đương gia vẫn phải tranh quyền đoạt lợi.
Cuối cùng Cố Bích Quân vẫn hao hết sức lực và thủ đoạn, còn không lưu tình cho người giết Tam đương gia và Ngũ đương gia phản đối mạnh mẽ nhất, rồi cho các thúc bá còn lại lợi lớn, mới miễn cưỡng trấn áp được ý kiến phản đối.
Đương nhiên cũng có người không phục, đi thông báo cho Cố Đại nhưng Cố Đại vốn không có chủ kiến gì.
Cố Bích Quân sai người nói cho hắn ta biết, huynh muội hai người đóng cửa lại thương lượng cái gì cũng được nhưng nếu như đại quyền của thành chủ mất, vậy chỉ sợ tương lai thành này sẽ không mang họ Cố.
Ngay cả Xích Huyết quân đoàn của Tiêu gia cũng có thể đổi tên, huống chi chỉ là một tòa thành.
Cố Đại vốn là một người đầu óc không đủ dùng, nghe xong lời này, vừa ở đầu thành chỉ huy chiến đấu, vừa cho người tỏ vẻ ủng hộ Cố Bích Quân.
Cuối cùng nàng ta tạm thời lấy được quyền chỉ huy trong thành, trở thành đương gia mới, thành chủ mới.
Tậm trạng Cố Bích Quân rất tốt, an bài sách lược đối phó địch ngay, tuy rằng trong lòng đám đương gia vẫn không phục việc cho nữ nhân làm đương gia.
Nhưng kẻ địch mạnh trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể đồng lòng đối ngoại trước, thi nhau ra ngoài hành động.
Cuối cùng Nghị Sự đường cũng trống không.
Cố Bích Quân đứng từ trên xe lăn lên, chậm rãi đi lên cái ghế da hổ hoa lệ ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía.
Khóe môi nàng ta nở nụ cười diễm lệ lại lạnh như băng, tuy sự việc xảy ra đột ngột, trong lúc vội vàng khiến cho nàng ta rất chật vật.
Nhưng bây giờ, cuối cùng nàng ta cũng ngồi lên vị trí nàng ta tha thiết ước mơ này!
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng được, Minh Nguyên Lãng cũng thế, sẽ phải thần phục dưới váy và đao của nàng ta hết, về phần loại kẻ địch chướng mắt như Minh Lan Nhược sẽ bị nàng ta nghiền ép dưới chân!
Cố Bích Quân cảm thấy trong lòng vô cùng hăng hái, không kìm được ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha…”
Tuy rằng vẫn cảm thấy bi thương nhưng cái chết của phụ thân và nhị đệ đối với nàng ta mà nói, thật ra là một tin tức không tồi, cũng đỡ cho ngày sau phụ thân nữ nhi tương tàn, tỷ đệ tương sát.
Đường thúc phụ cũng đã chết, càng là một tin tức tốt!
Cố Gia Trại này là của nàng ta, Đông Bắc Cương là của nàng ta, ngày sau, thiên hạ này cũng chưa chắc không phải của nàng ta!
“Chúc mừng Cố Đại tiểu thư, bước lên vị trí thủ lĩnh.” Bỗng nhiên trước cửa đại sảnh truyền đến tiếng vỗ tay.
Ánh mắt Cố Bích Quân sắc bén nhìn sang: “Là ai ở đó!”
Một bóng người mặc áo choàng chậm rãi đi ra, đối phương gỡ mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp thanh diễm.
“Tiểu Kiều?” Cố Bích Quân cười lạnh: “Đúng là thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không có cửa ngươi lại xông vào.”
Minh Lan Nhược cong đôi mắt đẹp thanh lãnh, mỉm cười: “Cố Đại tiểu thư, thật ra ngươi là một người thông minh nhưng ghét hận ta lâu như vậy, sao lúc này trở nên hồ đồ rồi?”
Cố Bích Quân sửng sốt, đột nhiên đứng lên: “Minh Phi nương nương! Ngươi là Minh Lan Nhược!”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Xem ra Cố Đại tiểu thư nhận ra rồi.”
Cố Bích Quân lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược, bỗng nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha, quả nhiên là ngươi, hóa ra lúc trước ta không nhận lầm người, Tiểu Kiều đi theo bên cạnh nhị đệ ta chính là ngươi đúng không? Nhìn ngoại hình này, bên cạnh ngươi có cao thủ dịch dung biết Súc Cốt công.”
Nói xong, nàng ta vung tay lên, quát lớn: “Người đâu! Bao vây nàng ta!”
Tiếng nói vừa dứt, vệ đội bên cạnh nàng ta vọt ra ngay, bao vây Minh Lan Nhược ở giữa.
Minh Lan Nhược không chút hoang mang đánh giá nàng ta, không khỏi tiếc nuối nói: “Nói thật, nếu không nhìn những hành vi súc sinh của ngươi, đầu óc ngươi thật sự rất tốt, tính tình này có thể coi là một nữ trung hào kiệt.”
Trên đời này nữ nhân thông minh rất nhiều nhưng nữ tử mạnh mẽ có thể chân chính không bị đạo đức thế tục trói buộc, coi phụ quyền, quân quyền không là gì như Cố Bích Quân thì rất hiếm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất