Minh Lan Nhược - FULL

Nếu không Cố Đại đương gia nhất định sẽ không cho phép bà ta ra cửa trong thời điểm nguy hiểm như hiện nay, đặc biệt là muốn đi tế bái Tiêu Quan Vân!
Không ngờ Nguyệt nương thật sự làm theo, dùng giải dược trước rồi lại hạ mê hồn dược vào canh.
Nếu không phải Nguyệt nương động thủ thì chỉ sợ Cố Đại đương gia và Cố Nhị sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy!
Đường Tri phủ khinh miệt nhìn Cố Đại đương gia và Cố Văn Uyên nằm trên mặt đất, duỗi tay giữ chặt Nguyệt nương: “Chúng ta mau đi thôi, ta đã chuẩn bị tốt hương nến và tiền giấy rồi.”
Nếu lão ta đã đưa Nguyệt nương ra ngoài rồi thì sẽ không để bà ta trở về nữa. Chờ sau khi rời khỏi sơn trại rồi lão ta sẽ đánh ngất Nguyệt nương rồi đưa người xuống núi.
Nếu không phải lão ta không muốn Nguyệt nương hận mình thì đã đưa luôn độc dược cho Nguyệt nương, mượn tay bà ta độc chết Cố Đại đương gia và Cố Nhị.
Nguyệt phu nhân nhìn cánh tay béo nắm chặt tay mình của lão ta, không có biểu tình gì để mặc cho Đường Tri phủ dắt mình ra ngoài.
Tỳ nữ bên người bị người của Đường Tri phủ kề kiếm cạnh cổ không kìm được kêu: “Phu nhân…”
Nguyệt phu nhân liếc mắt nhìn các nàng một cái: “Ta đi rồi về, các ngươi đi từ mật đạo ra ngoài rồi đường ai nấy đi đi, hãy sống thật tốt..”
Nói xong cũng không quay đầu lại đi theo Đường Tri phủ xuống lầu một.
Đường tri phủ nghe vậy thì cảm thấy lời này có chỗ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, tâm trạng rất tốt nói: “Nguyệt nương cứ yên tâm, bên ngoài đã an bài tốt rồi…”
Tiếng nói ngừng lại, đột nhiên lão ta cảm thấy sau lưng như có đồ vật lạnh băng gì đó đang đâm vào.
Cả người lão ta cứng đờ, không dám tin cúi đầu nhìn thanh kiếm đã đâm xuyên ngực mình.
Đó là một thanh đoản kiếm thon dài được đặc chế từ đồng thau tỏa ra hàn quang bốn phía, lặng yên không tiếng động từ sau lưng đâm thật sâu vào ngực trái lão ta.
Lão ta nhìn thấy những ký tự khắc trên mũi kiếm thì thở dài một tiếng…
Hiện giờ có rất ít người sử dụng kiếm đồng thau, còn thanh kiếm đồng thau sắc bén này có tên gọi là “Kiếm Ngư Tràng”, là một trong mười thanh kiếm nổi tiếng nhất.
Thân kiếm thon dài mềm dẻo, một trong tứ đại sát thủ thời Chiến quốc đã giấu nó trong bụng cá để ám sát Ngô Liêu vương.
Đường Tri phủ mờ mịt nhìn máu đỏ trên lồng ngực, ngẫm nghĩ.
Nguyệt nương có được thanh kiếm này bằng cách nào?
Đây là lễ vật sinh thần năm đó Thiếu tướng Tiêu Quan Vân tặng Nguyệt nương.
Tướng quân thiếu niên hơn hai mươi năm trước ở trước mặt mọi người cười nói với Nguyệt nương: “A tỷ, đây là kiếm thích khách, rất thích hợp dùng để ám sát địch nhân!”
Mà Nguyệt nương chính là đích thứ nữ của Tuyên Bình Hầu nhưng cũng từng là thành viên ưu tú nhất của Xích Huyết Quân…Đệ nhất thích khách!
“Phụt!” Kiếm Ngư Tràng được rút ra.
Đường Tri phủ nhìn lỗ máu trên ngực mình đang không ngừng trào máu, mỗi khi trái tim của lão ta đập lên từng nhịp thì máu chảy ra lại càng nhiều.
“Vì sao nàng lại muốn giết ta?” Đường Tri phủ nhìn Nguyệt phu nhân, trên khuôn mặt béo múp là nụ cười tự giễu, khó hiểu, bối rối.
Lão ta không hiểu, nếu Nguyệt nương đã nhìn thấu âm mưu của lão ta rồi, không muốn đi theo thì cứ từ chối là xong.
Nhưng vì sao phải đối xử với lão ta như vậy? Lão ta chưa từng làm gì có lỗi với bà ta cả.
Nguyệt phu nhân cầm chặt thanh Kiếm Ngư Tràng thon dài và tinh xảo trong tay, thân kiếm còn không có một giọt máu nào, lưỡi kiếm tỏa ra hàn quang bốn phía.
Bà ta ngước mắt lẳng lặng nhìn Đường Tri phủ: “Ngươi thử đoán xem?”
Đường tri phủ chăm chú nhìn bà ta, tay ôm ngực che đi trái tim đang rỉ máu.
Lão ta há miệng, đầu chợt lóe lên một ý nghĩ nhưng chưa kịp nói ra thì một giọng nói thô kệch đã vang lên.
“Nguyệt Nương là thê tử của ta, ngươi cho rằng nàng ấy sẽ phản bội ta theo một tên phản đồ như ngươi sao? Nàng ấy đã sớm biết âm mưu của ngươi rồi! Ha ha ha!”
Đường tri phủ nhìn về phía cầu thang, một bóng người cao lớn mặc giáp trụ đang từ từ đi xuống.
“Cố đại đương gia, huynh… chẳng phải huynh đã trúng thuốc mê rồi sao?” Đường tri phủ nhìn đối phương với biểu cảm không tin.
Phía sau Cố đại đương gia còn có Cố Văn Uyên đang được Vệ Dã cõng xuống.
Còn đám người của Đường tri phủ thì đã bị Vệ Dã và thủ hạ của Cố đại đương gia giết sạch, bọn họ kéo những thi thể ấy xuống như kéo xác chó chết.
Cố Nhị khinh miệt nói: “Sao mẫu thân ta có thể vì một tên phản đồ như ngươi mà bỏ phu quân, nhi tử được?”
Ánh mắt Đường tri phủ lóe lên tia phức tạp, lão ta nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Nguyệt phu nhân rồi lại nhìn đám người Cố đại đương gia: “Các ngươi… không… không đúng… không phải như vậy… Nguyệt Nương không phải loại người nông cạn như vậy.”
Cố đại đương gia đi đến trước mặt Đường tri phủ, nhìn lão ta bằng ánh mắt giễu cợt và phẫn nộ.
“Nông cạn là thế nào? Ban đầu Nguyệt Nương vốn dĩ là người của ta, là thê tử của ta, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì, ngươi nghĩ sau ngần ấy năm ta không thấy được ngươi thèm muốn nữ nhân của ta sao?”
Nguyệt phu nhân đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Đầu tiên hãy đuổi hết những người không liên quan ra khỏi đây rồi hãy tính sổ những chuyện này.”
Cố đại đương gia hiểu ra ngay, chuyện bị huynh đệ cắm sừng thế này tất nhiên không thể nói trước mặt kẻ dưới được.
“Tất cả cút hết ra ngoài cho ta! Cút ra xa năm mươi bước, không, càng xa càng tốt!” Ông ta ra lệnh cho những người khác đi ra ngoài.
Đây là chuyện xấu trong nhà, không cho phép để lộ ra ngoài!
Nhưng Nguyệt phu nhân lại nhìn Cố Nhị đang được Vệ Dã đẩy đi: “Nhị nhi ở lại đây.”
Vệ Dã nhìn Nguyệt phu nhân, muốn nói gì đó nhưng vẫn im lặng rời đi.
Cố Văn Uyên nhìn Vệ Dã và những thị vệ, nha hoàn khác rời đi, bản thân hắn ta đành ngồi yên trên xe lăn, cảm thấy phiền muộn.
Phụ thân muốn xử lý họ Đường ở đây, chuyện của thế hệ trước tại sao mẫu thân lại muốn hắn ta ở lại?
Sau khi những người khác rời đi, trên lầu chỉ còn lại bốn người.
Đường tri phủ không đứng vững được nữa, loạng choạng ngã ngồi trên ghế, mặt ngơ ngác xen lẫn đau khổ: “Không phải… không đúng.”
Cố đại đương gia nheo mắt, khinh thường nói: “Đường Thư Kiệt, ngươi cho rằng lão tử chịu đựng ngươi ngần ấy năm, xưng huynh gọi đệ với ngươi ngần ấy năm mà không biết ngươi là loại người gì sao? Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đã sớm có ý đồ khác sao?”
Tâm địa của Đường tri phủ ngày càng lớn, ở thành Hắc Liêu không ai có thể kiểm soát lão ta, lão ta đã nảy sinh ý định thay thế ông ta làm đại đương gia!

Ads
';
Advertisement