Minh Lan Nhược - FULL

Cố Nhị cũng không phải cái bao cỏ, nháy mắt nheo mắt lại: “Mọi thứ là sau khi Tần vương và Minh phi đến không lâu, chuyện đã xảy ra, tám chín phần mười là bọn họ tra được gì đó, cho nên mới kinh động triều đình, hơn nữa người của bọn họ nói không chừng ẩn núp vào Cố gia trại chúng ta!”
Cố Bích Quân gật đầu: “Người bình thường, không dễ trà trộn vào, mấy ngày nay có người ngoài, đại khái chính là đám thị vệ Đường thúc phụ mang đến.”
Nàng ta dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Ta nhớ ngày đó ngươi ở địa lao, bên cạnh có một thị vệ tên là Tiểu Kiều.”
Cố Nhị lạnh lùng nhìn nàng ta: “Tỷ muốn nói gì!”
Nữ nhân này muốn làm gì? Nàng ta ghen tị với quyền thừa kế của hắn ta sao? Muốn nói hắn ta ngu xuẩn, bị kẻ địch che mặt?
Cố Bích Quân cười, bình tĩnh: “Không cần vội, hôm đó ta thấy bóng lưng thiếu niên kia rất giống một người.”
Cố Nhị nhíu mày: “Giống ai?”
Cố Bích Quân nguy hiểm nheo mắt lại: “Minh phi nương nương – Minh Lan Nhược.”
Cố Nhị sửng sốt, theo bản năng phản bác: “Điều này sao có thể?”
Cố Bích Quân phong tình vạn chủng, vén tóc mai, nở nụ cười: “Có thể không có khả năng, để cho ta gặp ‘hắn’ một lần, lột sạch không phải sẽ biết là nam hay nữ sao?”
Ngày hôm đó, Minh Lan Nhược đang xem tin tức truyền đến thì bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa “đông đông đông”.
Trong lòng nàng khẽ động, liếc mắt nhìn Kiều Viêm đang xem bản đồ địa hình.
Bọn họ là người sống sót trong nguy hiểm quanh năm, nhạy cảm nhận ra được tiếng gõ cửa có điều dị thường.
Minh Lan Nhược gật đầu với hắn, nắm chặt ám khí trên cổ tay, không biểu cảm đi mở cửa: “Ai vậy?”
Mấy nam nhân to lớn đứng ở cửa quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi là Kiều Minh?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đúng vậy.”
Người cầm đầu trông không tệ, khuôn mặt tuấn lãng nhưng mà vết sẹo trên mặt tăng thêm vẻ hung hãn, hắn ta lạnh lùng nói: “Đi theo bọn ta một chuyến, Nhị thiếu gia muốn gặp ngươi.”
Trong lòng Minh Lan Nhược sinh ra cảm giác không ổn, đây không phải là phong cách làm việc của Cố Văn Uyên.
Coi như đúng là Cố Văn Uyên gọi nàng qua, khoa trương như thế này, chứng tỏ hắn ta đã sinh lòng hoài nghi, chuẩn bị làm gì đó bất lợi với nàng.
Nàng cười: “Các vị đại ca, ta có thể làm xong chút việc mà Tri Phủ đại nhân giao không? Còn chút nữa là xong.”
Người cầm đầu không kiên nhẫn nói: “Làm gì nhiều chuyện như vậy, theo bọn ta đi, chuyện còn lại, sau này hãy nói!”
Trong lòng Minh Lan Nhược hiểu rõ, đối phương đang đề phòng nàng chạy trốn hoặc là xảy ra chuyện bất ngờ!
Nàng nhìn Kiều Viêm đứng sau cửa, hắn khẽ gật đầu, không tiếng động mấp máy môi dưới.
Lúc này Minh Lan Nhược mới mỉm cười: “Đại ca, Nhị thiếu tìm đệ, đệ đi trước.”
“Được.” Kiều Viêm nhìn bóng lưng Minh Lan Nhược rời đi, gương mặt lạnh như băng.
Hắn quay người lại, nhìn thấy Cảnh Minh và Trần Ninh cách đó không xa, bọn họ cũng mang biểu cảm nghiêm túc và căng thẳng.
Kiều Viêm chỉ thản nhiên nói một câu: “Nghĩ biện pháp ngăn cản bọn họ.”
Sau đó hắn xoay người trở về phòng mình, đóng cửa lại.
Hai người Cảnh Minh, Trần Ninh liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.
Từ phòng nhỏ trong khách điểm bọn họ ở đến nhà Cố Nhị ở trung tâm chủ thành khá xa, đi qua nhanh nhất cũng phải gần hai khắc đồng hồ.
Minh Lan Nhược cố ý kéo chậm bước chân, bày ra hình tượng thiếu niên hoạt bát, định từ trong miệng mấy người này moi ra một ít tin tức.
“Các vị đại ca, không biết vì sao Nhị thiếu bỗng nhiên gọi ta?”
“Gần đây vết thương của Nhị thiếu thế nào?”
“Mấy ngày hôm trước ta mới đến nhà Nhị thiếu gia, ngài ấy có thể ngồi dậy một chút!”
“Gần đây Cừu Thiên sư mất tích, nghe nói Đại tiểu thư có không ít thuốc của Cừu Thiên sư, ngài ấy hẳn nên đưa cho Nhị thiếu của bọn ta một ít…”
Mấy người áp giải này vốn là người của Cố Bích Quân, có lẽ biết mỹ thiếu niên này là ông thỏ già của Nhị thiếu gia, còn rất ồn ào, cho nên rất ghét bỏ.
Lại nghe thấy nàng nói hợp tình hợp lí cái gì mà Đại tiểu thư nên đưa thuốc, cho nên tức giận ngay.
Thanh niên cầm đầu kia không khách khí đánh một cái vào ót của Minh Lan Nhược: “Mẹ nó, ngươi là thứ gì mà dám ở chỗ này khoa tay múa chân với Đại tiểu thư.”
Minh Lan Nhược vội vàng né tránh, còn không khách khí đá hắn ta một đá, chỉ vào hắn ta mắng: “Ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của Nhị thiếu gia, ngài ấy bảo các ngươi mời ta đến, các ngươi dám đối xử với ta như vậy!”
Minh Lan Nhược dùng kỹ xảo, đá một đá vào huyệt đạo, hai đầu gối của thanh niên kia thẳng thừng quỳ xuống đất “thình thịch” hành “đại lễ” với Minh Lan Nhược!
Minh Lan Nhược cười ha hả: “Ha ha ha, biết sai rồi thì xin lỗi là được, đại lễ này ta không nhận nổi!”
Thanh niên kia không đánh Minh Lan Nhược được, còn bị nàng đá một đá, làm mất mặt, tức giận hô to: “Mẹ kiếp, ngươi là ông già thỏ chết tiệt, dám đạp ta, đánh hắn ta cho ta!”
Mấy nam nhân to lớn bên cạnh nhìn nhau, bọn họ phải áp giải người đến trước mặt Đại tiểu thư nhưng Đại tiểu thư không nói phải đánh người!
“Các ngươi mau bắt lấy hắn ta, đừng đánh chết người, ở chỗ Đại tiểu thư ta sẽ gánh vác!”
Ngày thường thanh niên cầm đầu cũng hầu hạ Cố Bích Quân ở trên giường, tự xưng là nửa chủ tử, chật vật đứng lên rống giận một tiếng.
Mấy nam nhân to lớn kia nhanh chóng nhào về phía Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược vội lui vài bước, tức giận hô: “Các ngươi khinh người quá đáng!”
Nói xong, lòng bàn chân nàng như được bôi dầu, xoay người chui vào trong đám người.
Nhưng trong lòng đã lạnh lẽo, những lời nàng vừa nói chỉ là thăm dò.
Người muốn gặp nàng tám phần là Cố Bích Quân, nữ nhân đó luôn có thủ đoạn độc ác, chắc chắn sẽ không bắn tên không đích, tám phần là đã biết cái gì!
Trì hoãn được một lúc thì hay một lúc!
“Bắt lấy tiểu tử kia, đừng để hắn ta chạy!” Mấy nam nhân to lớn kia không ngờ tới Minh Lan Nhược dám chạy, nhanh chóng hét lớn một tiếng!
Đúng lúc hôm nay có chợ sơn trại, nàng vừa chạy vừa cố ý đụng ngã các sạp hàng, rồi chui loạn khắp nơi, cộng thêm một đám xông tới bắt người, gây ra một mớ hỗn loạn.
“Làm cái gì!”
“Điên rồi sao, đồ của ta!”
“Các ngươi làm gì vậy!”
Liên tiếp có tiếng kêu sợ hãi và tiếng mắng chửi đan xen nhau.
“Đội tuần tra, bắt lấy tiểu tử kia, cậu ta là gian tế!” Thanh niên cầm đầu thấy Minh Lan Nhược như một con cá làm thế nào cũng không bắt được, tức giận hô to một tiếng.
Cho dù đối phương không phải gian tế, cùng lắm thì bắt được người rồi giải thích với người của đội tuần tra, hoàn thành nhiệm vụ của Đại tiểu thư là quan trọng nhất!

Ads
';
Advertisement