Sau đó, đầu lưỡi mềm mại khẽ động, tách đôi môi đỏ mọng đang mở ra để mắng người của hắn, trực tiếp xâm nhập vào trong miệng hắn.
Ừm, A Kiều của nàng thật ngọt ngào.
Dù là Thương Kiều hay Kiều Viêm cũng có chút sạch sẽ quá mức, mỗi ngày rửa miệng đánh răng vài lần, còn thích ngậm viên kẹo hoa hồng cam thảo bạc hà của các nương nương trong cung, để tỉnh táo và khử mùi, còn tỉ mỉ hơn cả các tiểu nương nương.
Vì vậy, không ai có thể ngờ rằng, một người tàn nhẫn thâm hiểm, đầy mưu mô, tay nhuốm đầy máu như Chưởng Ấn Đề Đốc Đại Thái giám của Đông Xưởng, có danh xưng Cửu Thiên Tuế, lại có vị như bạc hà hương hoa hồng vậy.”
Còn có chút vị ngọt mát của cam thảo, đôi môi mềm mại tựa như kẹo đường.
Minh Lan Nhược khẽ nở nụ cười, chỉ cảm thấy ham muốn “tìm người kết hôn” của mình đã được an ủi.
Trùng mẫu của cổ tình có lẽ cũng rất hài lòng, một con đực mạnh mẽ, xinh đẹp lại ngọt ngào.
Kiều Viêm bị nụ hôn bất ngờ làm cho ngây ngẩn cả người, đôi mắt phượng mở to.
Tiểu nương nương của hắn chưa bao giờ nhiệt tình như thế này… Chỉ ngoại trừ lần nàng uống quá nhiều, bị hắn ôm vào lòng nhưng cũng chỉ là cúi đầu hôn nhẹ lên môi hắn một cái.
Những lần khác là hắn nửa ép buộc nàng đáp lại.
Chưa từng thấy nàng nhiệt tình như lửa thế này.
Hắn đứng yên trong giây lát, lại bị nàng đẩy lảo đảo mấy bước, ngã xuống giường.
Nàng cứ như vậy không chút kiêng dè dạng chân ngồi lên người hắn, giữ chặt sau đầu hắn, dùng đầu lưỡi mềm mại của mình để vẽ trên đôi môi hắn.
“Hắn đưa tay cố gắng giữ lấy vai nàng nhưng nàng lại dứt khoát trở tay nắm lấy tay hắn, đè thẳng xuống bên cạnh giường, đáp trả lại hắn tất cả những chiêu thức mà hắn đã dùng trên người nàng.
“
Kiều Viêm cảm thấy cả người không ổn, vừa rồi hắn mới tắm rửa qua một lần trong tâm thất.
“A… Buông… buông ra.” Hắn khó chịu, cố kiềm chế kêu lên một tiếng đau đớn, giãy giụa trong tuyệt vọng.
Minh Lan Nhược lại nhanh chóng chặn môi hắn lại, ép buộc lưỡi hắn phải đáp lại từng chỗ trong môi mình, còn lả lơi vuốt cằm hắn, vừa cắn vào môi hắn vừa lười biếng cười nhạo.
“Muốn đẩy ta ra đối với ngài là chuyện dễ như trở bàn tay, nói lời giả dối như thế cũng không tốt đâu, Kiều vệ trưởng.”
Mùi thơm ngào ngạt, nhẹ nhàng lại nóng bỏng trên người cô nương làm hắn cảm nhận được cái gọi là sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.
Nàng nói không sai, khi nàng không chạm vào hắn giống như vừa rồi, hắn muốn đẩy nàng ra thì vẫn có thể làm được.
Nhưng bây giờ…
Hắn thật sự… không thể làm được, bị nàng hôn đến mức cả người mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực, hơi thở cũng như mang theo lửa, chỉ một chỗ là không mềm.
Minh Lan Nhược hôn lấy hôn để, cơ thể cảm thấy thoải mái nhưng cũng phát hiện ra có chỗ không đúng.
Nàng không phải là một thiếu nữ chưa từng trải.
Nàng đột nhiên hơi nâng cơ thể lên, cúi đầu xuống liếc mắt nhìn phần bụng dưới của hắn, tỏ vẻ kinh ngạc nhìn hắn: “Ngài… ngài… ngài có sao?”
Khoé mắt Kiều Viêm giật một cái: “…”
Nàng và Lão Hòa là cùng một kiểu người sao? Giọng điệu giống y hệt nhau!
Hắn vừa lúng túng vừa tức giận, khuôn mặt trắng như ngọc đã đỏ bừng, âm độc trừng mắt nhìn nàng: “Xuống khỏi người ta!”
Có cái gì chứ?
Hắn không phải là nữ nhân!
Minh Lan Nhược nhìn hắn, đưa tay muốn nắm lấy cổ tay hắn: “Ta phải bắt mạch cho ngài xem thế nào.”
Tại sao đột nhiên hắn lại hồi phục như vậy?
Kiều Viêm đột nhiên nhớ đến những lời của Cảnh Minh đã nói.
Những năm qua cơ thể hắn đã bị tàn phá nặng nề, sau này có thể để nàng sinh thêm hài tử được nữa không cũng còn là vấn đề!
Khuôn mặt hắn càng trở nên lạnh lẽo, đột ngột rút tay lại, thuận thế đẩy mạnh nàng xuống khỏi trên người mình ngã ra giường: “Tránh ra!”
Minh Lan Nhược bị hắn đẩy một cái thì cả người lảo đảo, suýt chút nữa ngã khỏi giường.
“A!”
Kiều Viêm theo bản năng đưa tay ôm lấy nàng.
Minh Lan Nhược nhíu mày lại, nhanh chóng vươn tay giữ lấy cánh tay hắn: “Đừng đi, Kiều Viêm, ta phải xem bệnh cho ngài!”
“Không cần, người tự đi tìm mấy tên thiếu gia có thể giúp người nối dõi tông đường đi, đừng ở chỗ này của bản toạ giả vờ giả vịt!”
“Khuôn mặt Kiều Viêm tái nhợt, ánh mắt âm trầm, nghiến răng nghiến lợi cố gắng muốn hất nàng ra, ngay đến duy trì hình tượng cũng không cần nữa.
“
Minh Lan Nhược bất đắc dĩ, đành phải dứt khoát ôm lấy eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng dỗ dành: “A Kiều, đừng làm loạn nữa, Cảnh Minh chỉ cố ý nói cho ngài nghe thôi!”
“Ngài thử suy nghĩ xem, võ công của nàng ấy lợi hại như thế, sao lại không biết ngài đang đứng ở ngoài cửa, sao lại không biết rằng với nội công của ngài, ngài có thể nghe được nàng ấy nói gì ở trong cửa hay không?”
“Nàng ấy biết ngài đang tìm ta, cho nên mới cố tình nói ra những lời đó để kích thích ngài, để ngài đừng chạy trốn nữa.”
“Làm sao ta có thể làm chuyện hoang đường đi tìm những người khác? Cả đời này, cho dù ngài không bao giờ có thể hồi phục lại bình thường, chúng ta cũng đã có hài tử rồi, ta chắc chắn chỉ cần một mình ngài mà thôi.”
Minh Lan Nhược vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ hắn một hồi, cuối cùng cũng làm cho hắn không còn giãy giụa muốn hất nàng ra nữa.
Thật mệt mỏi…
Đây là xảy ra chuyện gì vậy, những lời này sao nghe giống như là lời gia nhân dùng để dỗ dành chính thất phu nhân trong nhà vậy?
Đến lượt nàng thì lại trở thành lời nàng dùng để dỗ dành “Kiều phu nhân” trong nhà.
Cả ngày dài, nàng vất vả lắm mới tìm được phụ thân mình, lại phải đấu trí đấu dũng với cả nhà Cố gia, vất vả lắm mới xử lý xong đám người đó.
Ban đêm trở về nhà cũng không được rảnh rỗi, còn phải dỗ dành “Kiều thê tử” giận dỗi trong nhà.
Minh Lan Nhược muốn khóc, thật sự đây là cảm giác của đại lão gia trong nhà sao?
Nhưng chuyện này dỗ dành như vậy vẫn chưa xong…
“Được rồi, được rồi, ngài như thế này không thể ra ngoài được, để ta kiểm tra có được không?” Nàng ôn tồn xoay đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng kéo vạt áo hắn lên.
Vừa rồi nàng gọi hắn là A Kiều, làm cho ánh mắt Kiều Viêm nhanh chóng lóe lên một tia sáng phức tạp kỳ lạ.
“Hắn liếc mắt nhìn vạt áo của mình đang bị kéo lên, cắn chặt môi, lộ ra vẻ hơi xấu hổ, tức giận, giống như đã làm chuyện xấu, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác không nói gì.
“
Lúc này Minh Lan Nhược mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng vị gia này cũng đã bình tĩnh lại.
Nàng dứt khoát kéo hắn ngồi xuống bên bàn, nắm lấy cổ tay của hắn, dự định bắt mạch cho hắn.
Ai ngờ Kiều Viêm lại muốn rút tay lại, lạnh lùng, cứng rắn nói: “Ta không sao.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất