Minh Lan Nhược - FULL

Vừa bước vào, Minh Lan Nhược yên lặng bắt đầu quan sát xung quanh.
Quan sát một lúc, nàng không khỏi kinh ngạc.
Nơi này nếu nói là địa lao, chẳng bằng nói đây là một thành trì ngầm thì đúng hơn!
Phần bụng núi rộng lớn không biết dùng thứ gì đào rỗng, hoặc có lẽ ban đầu nơi đây vốn là một hang động trống.
Tầng một là nơi lưu trữ lương thực và vật tư, tầng hai là nơi cất giữ vũ khí, còn có một tầng lưu trữ các loại gỗ và than cho mùa đông.
Đi xuống sâu hơn mới là địa lao.
Thậm chí, địa lao còn chia làm hai tầng, rất rộng rãi và có hệ thống đường đi phức tạp cùng nhiều cơ quan khác nhau.
“Đi sát theo ta, tuyệt đối đừng tách lẻ.” Triệu Viêm nhẹ giọng dặn dò.
Minh Lan Nhược cũng nhẹ giọng đáp: “Được.”
Cả hai cùng đi theo sau Đường tri phủ, cẩn trọng và im lặng.
Vừa đến tầng đầu tiên của địa lao, một mùi hôi thối nồng nặc xộc lên mũi.
Minh Lan Nhược không thể không nhíu mày, nhìn kỹ hơn, lòng nàng không khỏi thầm chửi rủa: “Súc sinh!”
Tầng ngục này giam giữ toàn là nạn dân, ít nhất cũng phải hơn nghìn người!
Đàn ông, đàn bà, già trẻ đều bị nhốt riêng như lợn, đã lâu không tắm, mùi hôi thối chen chúc nhau khiến người ta choáng váng.
Cố Nhị cười mỉm, nói với Đường tri phủ:
“Tháng trước đã đưa một nhóm người đến hang Vạn Thử và động Bạch Tiên để cử hành lễ tế. Cuối tháng này, đám còn lại sẽ đưa tới Hồ Tiên cốc à Hoàng Đại Tiên Cốc để cử hành lễ tế sống .” Cố Văn Uyên cười mỉm nói với Đường tri phủ.
Không biết những nạn dân này đã chấp nhận số phận trở thành “vật tế” hay chưa, khi thấy người đi qua, mấy người chỉ nhìn họ với ánh mắt vô cảm.
Minh Lan Nhược nghe xong, không thể không nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay nàng cắm vào lòng bàn tay, phải dùng hết sức mới nhịn xuống được cơn giận và ý muốn giết người đang trào lên trong lòng nàng.
Những súc sinh này, sao có thể làm ra những việc khủng khiếp như vậy?
Đã thế còn dám ngang nhiên sử dụng ký hiệu của Xích Huyết.
Bên cạnh, một bàn tay thon dài mang theo hơi lạnh lẽo, nhân lúc không ai để ý, nhẹ nhàng đặt lên tay nàng.
Hắn nhẹ nhàng bẻ từng ngón tay đang siết chặt của nàng ra, không để nàng tự làm đau mình.
Minh Lan Nhược hít một hơi sâu, thả lỏng tay, lặng lẽ hơi nhéo ngón tay Triệu Viêm, ra hiệu mình ổn.
Nhưng Triệu Viêm nhanh chóng buông tay ra, vẻ mặt không cảm xúc nhìn về phía trước.
Minh Lan Nhược có chút bối rối, dường như hắn không muốn chạm vào nàng.
Nhưng mà nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, Cố Văn Uyên bất ngờ dừng bước.
Hắn chỉ vào chiếc lồng giam trước mặt: “Đường thúc phụ, thúc hãy chọn, những người này có lẽ thích hợp để nuôi dưỡng Lưu Tiên—mãng xà.”
Minh Lan Nhược nhận ra họ đã đến tầng thứ hai của địa lao.
Nơi này nhỏ hơn tầng đầu tiên một chút, nhưng môi trường tốt hơn nhiều, ít nhất là đã không còn mùi hôi thối.
Nàng chăm chú nhìn, nhận ra hầu hết mọi người đều bị giam riêng.
Mặc dù bên ngoài vẫn lấm lem, nhưng vẫn tạm coi là có thể nhìn được, thậm chí có một số người còn mặc quan phục.
“Thúc phụ, ở đây còn có nhiều người do thúc gửi tới, không ít là những quan viên dám đối đầu với thúc, đem họ nuôi rắn là thích hợp nhất.”
Cố Văn Uyên lắc lư chiếc quạt trong tay, như thể những người này chỉ là một đám chuột cống để nuôi thú cưng chứ không phải con người.
Minh Lan Nhược lặng lẽ nhìn Đường tri phủ.
Triệu Viêm cũng nhìn Đường tri phủ, thậm chí hắn còn nở một nụ cười, nhưng nụ cười đó có phần rùng rợn.
Đường tri phủ toát mồ hôi trán, không dám quay lại, chỉ cười khan vài tiếng: “Ha ha, hiền chất đừng đùa.”
Nói rồi, ông ta vội vàng đi tới phía trước: “Ta sẽ xem qua trước, đừng vội.”
Minh Lan Nhược không để tâm đến Đường tri phủ nữa, dù sao họ cũng là một lũ cầm thú thối nát, không thể thoát khỏi số phận bị trừng trị.
Nàng thầm lặng quan sát, đi ngang qua từng người để tìm kiếm tung tích của cha mình hoặc những người thân cận với ông.
Những người bị giam riêng lẻ nhìn họ với ánh mắt đầy hận thù và giận dữ.
Minh Lan Nhược đã đi gần hai khắc nhưng vẫn không tìm thấy gì nàng không khỏi lo lắng.
Bất ngờ, Triệu Viêm nhẹ nhàng chạm vào khuỷu tay nàng, ra hiệu nàng nhìn về phía góc tối cách đó không xa.
Ở đó có vài bóng người gầy gò đang ngồi yên, trang phục trên người họ khiến Minh Lan Nhược căng thẳng.
Đó là trang phục của thị vệ phủ Minh Quốc Công!
Nàng cố gắng kiềm chế cơn kích động muốn lao tới, khó khăn rời mắt đi cố gắng hít một hơi để lấy lại vẻ bình tĩnh.
Minh Lan Nhược đột nhiên gọi Đường tri phủ, cung kính nói: “Đại nhân, ngài đã đi một lúc lâu, có cần nghỉ ngơi không? Những người còn lại, thuộc hạ sẽ thay ngài chọn rồi sẽ đưa đến cho ngài xem qua?”
Đây là tín hiệu nàng phát hiện được manh mối về Minh Quốc Công. Đường tri phủ dừng bước, nhìn nàng một cái, thấy nàng bỗng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn qua.
Ông ta vội vàng nhìn qua phía Cố Văn Uyên: “Văn Uyên à, có chỗ nào để ngồi nghỉ không? Ngươi có thể đi cùng ta nghỉ một lát không?”
Cố Văn Uyên có chút không muốn rời Minh Lan Nhược, nhưng vẫn gật đầu: “Đường thúc phụ, xin mời.”
Nhìn Cố Văn Uyên dẫn Đường tri phủ rời đi, Minh Lan Nhược vội vàng nhìn Triệu Viêm.
Hắn gật đầu ra hiệu.
Nàng lập tức cùng hắn đi đến góc đó, như đang loanh quanh tìm kiếm, nàng ngồi xổm xuống giả vờ như đang chọn lựa vật hiến tế.
“Từ Đạt thúc!” Nàng nhận ra một trong số họ, hạ thấp giọng gọi.
Nam nhân trung niên kia, vốn đang trông rất mệt mỏi dựa vào tường, đột nhiên nghe thấy ai đó gọi tên mình, liền quay đầu lại.
Đó là một thị vệ trung niên, cũng là võ vệ thân cận của Minh Quốc Công!
Ông ta có chút ngạc nhiên nhìn chàng thiếu niên đang ngồi xổm ngoài lồng giam, một lúc lâu sau mới tròn mắt ngạc nhiên, giọng khàn khàn nói: “Đại tiểu thư!”
Minh Lan Nhược vội vàng gật đầu, mắt đỏ hoe, lo lắng hỏi: “Phụ thân, phụ thân ta có ở đây không?”
Từ Đạt thúc khó khăn lắm mới lết lại gần, thì thào nói: “Có, Quốc Công gia bị nữ nhân đó bắt đến đây, nhưng không biết bị giam ở đâu…”
Nàng còn muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy giọng của Triệu Viêm: “Cố Nhị thiếu, sao ngài lại ở đây.”
Minh Lan Nhược vội vàng đứng dậy, nhìn về phía Cố Văn Uyên đang đi tới.
Nàng bình tĩnh đi tới gần: “Cố Nhị thiếu không phải ở cùng đại nhân sao, sao lại tới đây?”
Cố Văn Uyên mỉm cười nhã nhặn, định kéo nàng đi: “Đường thúc phụ gọi ngươi qua, ông ấy có chuyện muốn nói với ngươi.”
Đôi mắt lạnh lùng của Minh Lan Nhược lóe lên, né tránh tay hắn: “Được, ta và huynh trưởng sẽ tới ngay.”
Đường tri phủ sao lại đột nhiên gọi nàng vào lúc này? Chắc chắn là tên rắn độc Cố nhị thiếu này đang tính toán điều gì đó!

Ads
';
Advertisement