Minh Lan Nhược - FULL

Triệu Viêm chậm rãi nói: “Công tử không cần gấp gáp, tối nay Đường tri phủ mới thỉnh thị Cố đại đương gia, tối ngày kia mới có thể đi.”
Minh Lan Nhược ngẩn ra, nhìn về phía Đường tri phủ.
Đường tri phủ liếc nhìn qua Triệu Viêm một cách dè dặt, lau mồ hôi, gật đầu: “Đúng đúng… Công tử hãy bình tĩnh, nếu bị phát hiện ra mục đích của chúng ta thì không ổn.”
Mấy người Minh Phi, Triệu Viêm còn có ích, ông ta muốn dùng họ để lật đổ Cố đại tướng quân nên đương nhiên ông ta hy vọng họ tạm thời yên ổn, đừng gây chuyện.
Nhưng không biết vì sao, mới đến ngày đầu tiên Triệu Viêm đã bắt ông ta đi tìm tung tích của Minh Quốc Công!
Minh Quốc Công bị Đường Bích Quân giấu đi rồi, dù hắn có tìm lý do, cũng không thể ngay ngày đầu tiên đã gấp gáp như vậy!
Minh Lan Nhược hít một hơi: “Ta biết rồi.”
Là do nàng nôn nóng quá rồi.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên có người gõ cửa, nhịp điệu rất mất kiên nhẫn: “Này, huynh đệ Triệu gia, các người là Tiểu đội trưởng phải không, quản lý hai người trong đội các người đang đánh nhau đi, ồn chết mất, huynh đệ chúng ta đi cả ngày hôm qua rồi, giờ chỉ muốn nghỉ ngơi sớm thôi!”
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày, sao đám Cảnh Minh còn đang “đánh nhau”?
Triệu Viêm liếc nhìn Đường tri phủ, Đường tri phủ vội vàng đứng dậy mở cửa.
Hai người ngoài cửa vừa thấy Đường tri phủ thì thoáng giật mình rồi cung kính hành lễ: “Đại nhân!”
Đường tri phủ đổi vẻ mặt lạnh lùng: “Cút đi!”
Hai người kia chỉ đành ủ rũ rời đi .
Sau đó, hắn quay gương mặt mập mạp lại, cau mày nói: “Cố đại đương gia quản lý nghiêm ngặt, trong sơn trại cho dù không ưa nhau, cũng phải tìm lôi đài mới có thể động thủ, hai vị nên quản lý người của mình cho tốt.”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc mới gật đầu: “Ta biết rồi, sẽ xử lý ngay!”
Đường tri phủ cũng không nói thêm gì nữa chỉ dặn dò phải hành sự kín đáo, rồi mới rời đi.

Trong phòng bên này, Trần Ninh đã đứng dậy, vừa thay y phục, vừa lạnh lùng nhìn Cảnh Minh đang cố gắng nâng đỡ cơ thể mình nằm trên mặt đất.
“Ngươi vì sao lại giúp ta nói chuyện?”
Cảnh Minh trợn mắt nhìn hắn: “Không thì sao? Nói ta đang ở trong doanh trại địch mà trèo lên người ngươi nghe hào hứng hơn à?”
Trần Ninh nheo mắt lại, cả đời này hắn chưa từng thấy một nữ nhân nào có phong cách như nam nhân thế này!
Nhưng về sau, hắn mới biết, nếu không có phong cách này, một tiểu cô nương nhỏ bé làm sao có thể phá một con đường máu trong doanh trại toàn là nam nhân.
Nhưng dù sao thì cuối cùng Cảnh Minh cũng đã giúp hắn nói chuyện, Trần Ninh đứng dậy, lấy một chiếc áo khoác phủ lên người nàng ấy.
Cảnh Minh nhướng mày: “Ngươi làm cái gì đó? Cho ta y phục còn không bằng cho ta giải dược!”
Trần Ninh khó chịu đáp: “Không có giải dược!”
Có cũng không cho người như nàng ta!
Nhưng cuối cùng cũng đã đánh một trận, nàng ấy vẫn là đồng liêu.
Trần Ninh dứt khoát cúi người bế Cảnh Minh đặt lên giường, lạnh lùng nói: “Trên đời này sao lại có nữ nhân nào không có chút cảm giác xấu hổ như ngươi chứ, cả đời cũng đừng mong gả đi được!”
Cảnh Minh miễn cưỡng di chuyển thân thể, đổi sang tư thế thoải mái hơn: “Cảm giác xấu hổ của ta không bao giờ dùng vào việc phân biệt nam nữ, ngươi nhìn hết ta rồi thì sao, ta có thiếu một sợi lông nào không?”
Trần Ninh nhất thời im lặng: “…”
Ở một góc độ nào đó thì Cảnh Minh nói cũng có phần đúng.
Nàng ấy thờ ơ nói: “Tại sao nữ nhân bị nam nhân nhìn thấy thì lại không sạch sẽ nữa chứ?”
“Cho dù ngươi trèo lên người ta, đối với ta cũng chẳng khác gì bị người khác đâm một dao. Người làm tổn thương còn chưa cảm thấy xấu hổ, sao người bị đâm lại phải thấy xấu hổ cơ chứ?”
Trinh tiết, danh dự của nữ nhân hay sự sỉ nhục của những kẻ phóng đãng, tất cả chỉ là những gông cùm mà nam nhân áp đặt lên nữ nhân. Nàng ấy tại sao phải bận tâm?
Xương cốt của nàng rất tốt, đã luyện võ nhiều năm, chẳng lẽ chỉ để sinh con đẻ cái cho nam nhân, chăm lo việc nhà và biến mình thành tài sản của nam nhân nào đó thôi sao?
Thật là vô nghĩa!
Cảnh Minh lạnh lùng nhắm mắt lại, bắt đầu vận công điều tức, đẩy dược tính ra khỏi cơ thể.
Cả đời này, mục tiêu mà nàng ấy theo đuổi ngoại trừ bảo vệ an toàn cho Đại tiểu thư thì còn có luyện võ đạt đến cảnh giới tối cao, trở thành đao khách đứng đầu thiên hạ!
Võ giả, không phân biệt nam nữ!
Thế tục không thể trói buộc thanh đao của nàng!
Trần Ninh hơi sững sờ nhìn Cảnh Minh đang vận công trên giường. Hắn chưa bao giờ thấy một nữ nhân nào kiên định đến lạnh lùng như vậy.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra rằng Cảnh Minh không phải là người bồng bột hay ngu ngốc.
Nàng hiểu mọi thứ, nhưng tín niệm của nàng thuần khiết và đơn giản—nàng chỉ sống vì lý tưởng và sứ mệnh của mình.
Giống như thanh đao nhanh nhất trên giang hồ hay nơi sa trường.
Đao là để giết chóc, là để bảo vệ.
Đao, làm sao lại có thể phân biệt nam nữ hay cảm giác xấu hổ?
Vì vậy nàng mới dám đối đầu với hắn—dù có bị lột trần và treo lên! Nàng vẫn sẽ nhổ nước bọt vào mặt ngươi!
Bị sỉ nhục, chỉ cần không chết, thanh đao này sớm muộn sẽ khiến kẻ sỉ nhục nàng ấy phải trả giá!
Trần Ninh nheo mắt lại, nhìn nữ nhân trước mặt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn nhận nàng một cách nghiêm túc—một người không thể bị thế tục định nghĩa.
Linh hồn võ giả, trung nghĩa và gan dạ, cốt cách cao ngạo, dù là kẻ thù hay đồng đội đều đáng để ngưỡng mộ.
Hắn đột nhiên giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, một làn khói xanh vô vị bay qua mũi Cảnh Minh.
Cảnh Minh ngay tức thì nhận ra cơ thể nàng đã có thể cử động.
Nàng lạnh lùng nhìn Trần Ninh: “Tại sao lại cho ta dùng giải dược?”
Trần Ninh không trả lời, chỉ bất ngờ nói: “Ta lấy danh nghĩa thiếu thống lĩnh lục trung bộ Xích Huyết đảm bảo với ngươi, sau này nếu không có sự cho phép của đại tiểu thư, sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về ngươi cho tổng bộ Xích Huyết.”
Cảnh Minh ngồi bật dậy như cá chép, nàng mặc lại y phục, hừ lạnh: “Tốt nhất là ngươi nói được làm được.”
Đại tiểu thư muốn xử lý chuyện của nàng và thống đốc như thế nào là việc của đại tiểu thư, tổng bộ Xích Huyết không thể can thiệp!
Trần Ninh quay người, buộc mái tóc dài của hắn lên, thản nhiên nói: “Ta chưa từng lừa dối huynh đệ của mình, những người ta công nhận là huynh đệ thì không nhiều.”
Gương mặt trẻ con của Cảnh Minh lần đầu tiên hiện lên sự ngỡ ngàng, nàng ấy hơi khó chịu, hừ một tiếng: “Hy vọng là vậy.”

Ads
';
Advertisement