Minh Lan Nhược - FULL

Cố Văn Uyên nhìn nàng một lúc lâu, rồi từ từ nói: “Giống Minh Phi.”
Minh Lan Nhược sững sờ, đột ngột ngẩng đầu: “Gì… gì cơ?”
Khi nàng đột ngột ngẩng đầu và thẳng lưng, Cố Văn Uyên ngay lập tức nhìn thấy “yết hầu” của nàng ở cổ.
Hắn ta mỉm cười trong lòng, có lẽ là mình đã nhầm, đây đúng là một thiếu niên.
Chỉ là một thiếu niên hơi giống vị Minh Phi kia mà thôi, dù sao thì vẻ đẹp luôn có những điểm tương đồng, còn sự xấu xí thì mỗi người mỗi khác.
Minh Lan Nhược nhíu mày, mặt không thể tin và tức giận: “Ta giống Minh Phi ư? Giống ở điểm nào? Ngài ấy là nữ nhân, kẻ sĩ thà bị giết chứ không thể bị nhục…”
Cố Văn Uyên đột nhiên đưa tay lên vuốt ve gương mặt nàng, mỉm cười nói: “Hai người đương nhiên khác nhau.”
Minh Lan Nhược cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm, không nghiêng đầu tránh tay hắn ta, lạnh lùng hỏi: “Chẳng lẽ ngài thích Minh Phi, nên nhìn ai cũng thấy giống ngài ấy?”
Không phải nàng tự phụ mà thật sự do Cố Văn Uyên có vẻ rất kỳ lạ.
Cố Văn Uyên bật cười: “Thích nàng ta? Làm sao ta có thể thích nàng ta được? Ta chẳng qua là…”
Hắn ta ngừng lại một chút, nâng mặt Minh Lan Nhược lên, ánh mắt say mê và quỷ quyệt: “Nhìn thấy hai người các ngươi có chút tương đồng, khiến ta cảm thấy ngươi đặc biệt hơn. Mà sự đặc biệt này, đối với ta mới thực sự là quý giá.”
Phụ thân hắn ta đã nói rất nhiều lần, nếu không phải vì bọn họ hiện đang là kẻ cướp trong núi thì tôn nữ của Tiêu Soái đáng lẽ ra phải là vị hôn thê của hắn ta hoặc của đại ca.
Tất nhiên, tính theo tuổi tác, chính xác mà nói, vị Minh Phi nương nương đó, hay cũng chính là Minh Lan Nhược lẽ ra phải là vị hôn thê của hắn ta.
Phụ thân hắn ta luôn nói rằng huynh đệ bọn họ khác với những tên thổ phỉ khác trong núi Trường Bạch, xuất thân của họ rất cao quý.
Đại ca những năm trước vẫn luôn mai danh ẩn tích được nuôi dưỡng ở bên ngoài, cho đến khi trưởng thành mới được phụ thân bí mật đưa vào trong núi.
Còn hắn ta thì lớn lên trước sự theo dõi của phụ thân, biết chữ, học võ và binh pháp.
Nếu hắn ta lớn lên ở kinh thành và Tiêu gia không bị diệt vong thì hắn ta hẳn cũng sẽ trở thành một thiếu tướng quân, là một quý thiếu gia mà ai ai cũng ngưỡng mộ, không hề thua kém Tần Vương.
Vị đích tiểu thư Minh gia xuất thân cao quý kia ắt cũng sẽ trở thành một vị thê tử xứng đáng với thân phận của hắn ta!
Minh Lan Nhược giống như một món đồ trang trí hoa lệ, một biểu tượng cho sự cao quý và vinh quang mà Cố Văn Uyên và Cố gia vốn dĩ phải có.
Sự tồn tại của nữ nhân đó chứng minh rằng hắn ta không nên là con của một kẻ cướp trong núi, mà phải là kẻ được trời ban phúc!
Vì vậy, hắn ta mới đặc biệt đến tham dự tiệc mừng thọ của Đường thúc phụ, đích thân đi xem mặt mũi của quý nữ Minh gia.
Quả nhiên không làm hắn ta thất vọng, nữ nhân đó rất đẹp, đẹp đến động lòng người.
Trong suốt buổi tiệc, hắn ta luôn quan sát nàng kỹ lưỡng, như đang đánh giá một món đồ vốn thuộc về mình.
Đáng tiếc, nữ nhân đó giờ đây đã là đóa hoa tàn, chẳng còn gì đáng nói cả, không xứng với hắn ta, chỉ xứng đáng làm thiếp của đại ca mà thôi!
Minh Lan Nhược bị ánh mắt của hắn ta nhìn đến rợn cả người!
Thì ra Cố Văn Uyên lại nghĩ về nàng như vậy, xem nàng như một món đồ, một biểu tượng cho vinh hoa và uy quyền đã mất của hắn ta.
Nàng không biết nên khóc hay cười, là dòng máu duy nhất còn sót lại của Tiêu gia, nàng thật sự có “công dụng” đa dạng đến vậy.
Nàng nghiến răng, cười lạnh mà đẩy tay hắn ta ra: “Ha ha, ngài nói với ta nhiều như vậy không ổn đâu? Tại hạ chẳng qua là một thị vệ rất bình thường, làm sao có thể so với Minh Phi được chứ.”
Cố Văn Uyên lật tay giữ lấy vai Minh Lan Nhược, mỉm cười nói: “Không có gì không ổn cả. Ta và Tiểu Kiều vừa gặp đã như quen biết từ lâu, huống chi ngươi lại là nam nhân, hơn hẳn một nữ nhân yếu đuối như Minh Phi.”
Hắn ta giỏi nhất trong việc ghi nhớ mọi việc.
Vì vậy, khi nhìn thấy ‘thiếu niên’ trước mặt, hắn ta chốc lát cảm thấy Tiểu Kiều có vài phần giống Minh Lan Nhược, thậm chí nghi ngờ liệu Tiểu Kiều và Minh Lan Nhược có mối liên hệ nào không?
Nhưng giờ thì hắn ta nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hắn ta không thèm quan tâm đến một nữ nhân đã kết hôn nhưng thiếu niên xinh đẹp trước mặt này vừa có nét tương đồng với Minh Phi, vừa là nam nhân, rất phù hợp để hắn ta làm vật sưu tầm yêu thương.
Minh Lan Nhược bị ánh mắt dính chặt lấy nàng và nóng bỏng của hắn ta nhìn đến mức nổi da gà.
Gì mà vừa gặp đã như thân quen? Chẳng qua là gương mặt hiện tại của nàng khiến hắn ta có hứng thú mà thôi!
Còn cái gì mà gọi là nàng là nam nhân, hơn hẳn một nữ nhân yếu đuối như Minh Phi?
Lời này nghe thật chẳng ổn chút nào!
Tên hỗn đản này chẳng lẽ có sở thích long dương, thích nam hài tử sao?
Minh Lan Nhược định đưa tay gỡ tay hắn ta ra khỏi vai mình nhưng không ngờ khi vừa chạm vào cổ tay của Cố Văn Uyên, hắn ta đột nhiên lật tay kéo nàng lại.
“Tiểu Kiều, ngươi đến đây xem, món thịt nai nướng này rất ngon, do đầu bếp ngự thiện phòng trong cung làm đó…”
Nàng không ngờ nhìn Cố Văn Uyên có vẻ yếu ớt nhưng sức lực lại lớn như vậy, chỉ kéo một cái đã lôi nàng vào, giữ chặt trong lòng hắn ta.
Cố Văn Uyên một tay ôm lấy vai nàng, tay kia di chuyển đĩa thịt nai đến trước mặt nàng, mỉm cười nói:
“Nếm thử đi, ngươi thân là một thị vệ, ở chỗ Đường thúc phụ không có cơ hội được ăn những thứ tốt như thế này. Nhưng sau này ngươi có ta rồi, muốn gì cũng có thể dễ dàng có được.”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa, ghê tởm đến mức suýt nôn ra, giơ tay định lấy kim bạc châm vào ma huyệt trên cánh tay hắn ta!
Tên biến thái không biết xấu hổ này!
Nhưng nàng còn chưa kịp động thủ thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn “bịch” một tiếng bị mở mạnh ra.
Thân hình cao lớn như gấu của Cố Đại đứng sừng sững ở cửa, khuôn mặt vô cùng khó coi: “Nhị đệ, đệ đang làm gì vậy!”
Cố Văn Uyên tức khắc buông Minh Lan Nhược ra, lạnh lùng hỏi lại: “Đại ca làm gì ở đây thế?”
Cố Đại tức giận trừng mắt nhìn hắn ta: “Nhị đệ, đệ… phụ thân mà biết đệ làm như vậy sẽ đánh chết đệ đó!”
Hắn ta bực tức tiến lên vài bước, kéo lấy Cố Nhị: “Chỗ phụ thân bên kia có việc, đệ mau theo ta đi!”
Cố Văn Uyên lạnh lùng nở nụ cười: “Được rồi, đại ca, ta tự đi được.”

Ads
';
Advertisement