“Ngài không cần trách Lăng Ba, ta là hộ vệ thân cận của tiểu nương nương, phải luôn bảo vệ tiểu nương nương, nếu không thì ai biết có bị những con dã thú không biết điều nào đó bắt đi không.”
Kiều Viêm mỉm cười, không ngần ngại mà đâm lại một đao.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Còn chưa biết ai mới là kẻ không có mắt đâu…”
“Hai người, chúng ta hãy bàn về việc chính đi, lúc nãy Kiều Viêm có nói hắn có lý do khiến hoàng thượng không thể từ chối việc phái quân trấn áp thổ phỉ!”
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, không kìm được mà giơ tay lên ngắt lời hai người bọn họ.
Một khi hai người này gặp mặt, cho dù Thương Kiều có cải trang như thế nào, cũng vẫn sẽ cãi nhau cùng với Thượng Quan Hoành Nghiệp như hai phụ nhân tranh cãi những điều vô nghĩa.
Tất nhiên, nếu Thương Kiều khôi phục lại thân phận ban đầu của mình là Cửu Thiên Tuế và Đốc chủ Đông Xưởng thì sẽ mọi chuyện sẽ trở thành sự nghiền nát một chiều từ phía hắn!
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận hừ lạnh một tiếng: “Nhi tử như bản vương cũng không biết, thì hắn có cách gì để buộc phụ hoàng phải xuất binh?”
Kiều Viêm cầm tách trà lên, uống một ngụm, thản nhiên nói: “Rất đơn giản, nói với bệ hạ rằng mấy chục vạn thổ phỉ ở núi Trường Bạch chính là tàn dư của Xích Huyết quân năm xưa, ta tin chắc bệ hạ chắc chắn sẽ dùng toàn bộ sức lực triều đình và dân chúng để “tiêu diệt”.
Vừa nghe thấy những lời đó, đồng tử Minh Lan Nhược co rút lại, khuôn mặt cứng đờ.
Hắn đã biết sao?
Trong khoảnh khắc đó, theo bản năng nàng muốn nhìn khuôn mặt hắn nhưng nàng biết nàng phải kiểm soát biểu cảm của mình.
Nhưng nàng vẫn không kìm được mà liếc nhìn về phía hắn, đúng lúc nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ, mặt mày tối sầm lại: “Ngươi muốn lợi dụng sự kiêng kỵ của phụ hoàng đối với Tiêu Soái và Tiêu gia để đối phó với đám thổ phỉ ở núi Trường Bạch sao? Không được, ta không đồng ý!”
Kiều Viêm chuyển ánh mắt từ Minh Lan Nhược sang Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Tại sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Tiêu gia toàn là anh hùng, bọn họ đã chết rồi, tại sao còn phải lợi dụng danh nghĩa của họ để gây ra tranh chấp?”
Phụ hoàng kiêng kỵ Tiêu gia đến mức nào, người khác không biết nhưng bọn họ là nhi tử của lão ta thì làm sao mà không biết được?
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Tiêu gia, chắc chắn phụ hoàng sẽ ra tay rất tàn nhẫn, hắn ta sợ sẽ liên lụy đến vô số người dân vô tội ở Đông Bắc Cương.
Năm đó, phụ hoàng đã liên minh với người Bắc Mông và người Hậu Kim chỉ để tiêu diệt Tiêu gia, tạo ra những sai lầm không thể cứu vãn.
Giờ đây, làm sao mà hắn ta có thể vì lợi ích cá nhân mà gây ra một cơn bão máu vô nghĩa nữa!
Kiều Viêm nheo mắt, cười giễu cợt: “Điện hạ đã nhân nghĩa như vậy, sao còn phải tranh cao thấp với Thái tử, chỉ cần liên quan đến ngai vàng, ắt không thể tránh khỏi máu chảy thành sông, cứ làm tốt vị trí Tần vương của ngài, chẳng phải tốt hơn sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp biết Kiều Viêm đang mỉa mai sự giả dối của mình.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: “Vô lễ! Các ngươi ở Đông Xưởng, không cần phải thổi phồng và nói những lời mỉa mai, bản vương chỉ không thích những cuộc đổ máu vô ích thôi!”
“Tuy Thái Tử của chúng ta có mưu kế nhưng thực chất hắn ta là một kẻ hèn hạ và thiển cận, nếu hắn ta lên ngôi, tuyệt đối không phải là phúc của xã tắc!”
“Ngôi vị hoàng đế nên thuộc về người có khả năng!”
Trên gương mặt lạnh lùng của Thượng Quan Hoành Nghiệp, không hề che giấu tham vọng “duy ngã độc tôn” của mình: “Nhưng đối với một người làm vua, cần phải phân biệt rõ ràng đâu là sự hy sinh cần thiết và đâu là không cần thiết!”
Đôi mắt trong trẻo của Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, tâm trạng có phần phức tạp và sâu lắng.
Kiếp trước nàng đã quen biết hắn ta nhưng nàng thật không ngờ hắn ta còn có một mặt như thế này.
Dù đã sớm không còn cảm giác với nam nhân này, nàng vẫn phải thừa nhận rằng Thượng Quan Hoành Nghiệp có khí chất của một bậc đế vương.
Nhưng kiếp trước nàng đã bỏ ra biết bao nhiêu, vậy mà ngay từ đầu hắn ta đã coi nàng là một thứ có thể bỏ rơi, lợi dụng và cuối cùng phải hy sinh vì những cái gọi là “cần thiết”, điều đó khiến nàng mãi không thể nguôi ngoai.
Nàng mỉm cười tự chế giễu mình, quay mắt đi nhìn vào những ngón tay trắng nõn gầy gò của mình.
May mắn thay, kiếp này, nàng sẽ không bao giờ trở thành một “đồ vật” mà bất kỳ ai cũng có thể bỏ đi và hy sinh một cách tùy ý nữa!
Kiều Viêm chú ý thấy ánh mắt của Minh Lan Nhược khi nàng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp không chỉ có sự chế giễu, mà còn có vẻ u sầu.
Ánh mắt hắn trở nên hơi ảm đảm trong giây lát, tiểu nương nương, nàng đang buồn vì điều gì? Tại sao lại lộ ra ánh mắt đó đối với Thượng Quan Hoành Nghiệp…
Đúng là một nữ nhân khiến người ta lo lắng.
Nhưng rất nhanh, Kiều Viêm lại trở về bộ dáng bình thường.
Hắn cười nhạt: “Điện hạ hãy dùng lý do diệt tàn dư của Xích Huyết quân để thuyết phục bệ hạ, với khả năng của ngài, đương nhiên không thể kiểm soát được sự phát triển của tình hình nhưng không có nghĩa là người khác không thể kiểm soát được sự phát triển của tình hình và sự tức giận của bệ hạ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói: “Ai có thể? Ngươi có thể?”
Kiều Viêm thản nhiên nói: “Cửu Thiên Tuế.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngẩn ra, cho dù có không cam tâm đến mức nào đi nữa, hắn ta cũng phải thừa nhận không ai có thể khiến cho phụ hoàng hắn ta nghe lời hơn ngoài Cửu Thiên Tuế?
Minh Lan Nhược lặng lẽ ngước mắt lên, nhìn thoáng qua Kiều Viêm, muốn biết hắn nghĩ gì.
Ai ngờ vừa nâng mí mắt lên, nàng đã thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào nàng.
Minh Lan Nhược chợt rùng mình, ánh mắt hắn… Thực sự làm người ta nổi da gà.
Hắn dịu dàng mỉm cười với nàng, nói: “Tiểu nương nương, cảm thấy ý tưởng này thế nào?”
Minh Lan Nhược im lặng mặc một hồi, cong môi cười: “Kiều Viêm nói đúng, làm gì có ai thích hợp ra mặt hơn Thiên Tuế Gia chứ?”
Thật ra, trước khi thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng đã nghĩ tới một người càng thích hợp đứng ra khuyến khích Minh Đế xuất binh diệt phỉ hơn Tần Vương.
Chẳng qua…
Nàng vẫn chưa nghĩ ra lý do thuyết phục để giải thích việc mình muốn diệt phỉ.
Dù sao trên danh nghĩa, nàng chỉ là Tần Vương phi, thù hận của nàng đối với Đường tri phủ có thể xem như là nàng đã bị hại rơi vào địa cung.
Nhưng tại sao nàng lại thù hận sâu sắc với mấy vạn tên “Thổ phỉ” ở núi Trường Bạch đến như vậy?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất