Cảnh Minh: “Ách…”
Kiều Viêm mang theo hộp thức ăn, nụ cười ôn đạm nói: “Ta đi tìm tiểu nương nương và Tần vương điện hạ, cùng nhau dùng bữa đi.”
Cảnh Minh nghe hắn cười đến mức nổi da gà.
Cảnh Minh thấy điều gì đó không thích hợp, vội vàng ra ngoài cửa định theo sau, báo tin cho đại tiểu thư nhà mình.
Nhưng mới đi được vài bước, đột nhiên bị người ta giữ chặt bả vai.
Nàng ấy liếc mắt nhìn Trần Ninh, không kiên nhẫn dùng ánh mắt hỏi hắn ta: “Làm gì? Có chuyện gì nói mau!”
Nàng ấy còn muốn đi tìm đại tiểu thư.
Trần Ninh nhìn bóng lưng nam nhân xách hộp thức ăn cách đó không xa, lắc đầu với Cảnh Minh, ý bảo nàng ấy không nên đi theo.
Cảnh Minh hiểu ý hắn ta, liếc mắt: “Cần ngươi quản à!”
Nói xong, bả vai nàng ấy lưu loát trượt một cái, giãy khỏi bàn tay to của hắn ta, đi về phía trước.
Trần Ninh nhướng mày kiếm, dứt khoát giơ tay kéo đai lưng Cảnh Minh, kéo nàng ấy về phòng, lại đóng cửa lại.
Cảnh Minh căm tức, tức giận thấp giọng nói với hắn ta: “Ngươi làm gì vậy, không thấy ta phải đi báo tin cho đại tiểu thư sao!”
Nói xong tựa như cái pháo nhỏ xông ra ngoài, ai biết lại vọt vào trong lòng Trần Ninh.
Ngực Trần Ninh cứng như đá, đập vào trán nàng ấy khiến nàng ấy hơi choáng váng.
Cảnh Minh đen mặt, căm tức cười khẩy: “Rất tốt, ngươi còn dùng nội lực để ngăn cản ta đúng không?”
Nàng không dùng được nội lực mới chịu thua hắn ta! Còn công phu của Trần Ninh vốn không bằng nàng ấy!
Nói xong, nàng ấy dùng một quyền đánh vào bụng hắn ta!
Trần Ninh chắn ở cửa, nhanh nhẹn nắm chặt nắm đấm của nàng ấy: “Ngươi không thể đi, ngươi đi, ngược lại sẽ khiến cho Thiên Tuế gia cho rằng đại tiểu thư đang làm chuyện xấu, mới phải mật báo cho đại tiểu thư, ngược lại sẽ làm cho bọn họ sinh ra hiểu lầm!”
Cảnh Minh sửng sốt, nhíu mày: “Nhưng Thiên Tuế gia vẫn rất kiêng kị khi Đại tiểu thư và Tần Vương gặp mặt…”
“””Xuất phát từ kinh thành, vị gia Đông Xưởng kia lại kiêng kị, Tần vương cùng đại tiểu thư ngày nào không gặp mặt? Chẳng lẽ đại tiểu thư đang làm chuyện gì mờ ám sao?””
“
Trần Ninh bình tĩnh hỏi.
Cảnh Minh suy nghĩ, nói thầm: “Vậy thì không có nhưng không chịu nổi vị gia kia nghĩ nhiều…”
Thần sắc Trần Ninh đạm lãnh: “Vị gia Đông Xưởng kia nghĩ như thế nào là chuyện của hắn, đại tiểu thư có yêu cầu mọi chuyện phải nhìn sắc mặt hắn không?”
Cảnh Minh trừng tròn mắt, phản bác theo bản năng: “Đương nhiên không cần, tại sao đại tiểu thư phải nhìn sắc mặt hắn để làm việc!”
Nói xong, nàng ấy sửng sốt, khí thế vốn hung hãn thu liễm lại.
Nàng ấy gãi đầu, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Nhưng…”
“Không nhưng, chuyện này để đại tiểu thư xử lý là được rồi.” Trần Ninh ngắt lời nàng ấy.
Đại tiểu thư thân là người đứng đầu Xích Huyết quân, đối lập với Đông Xưởng nhưng vị chủ tử Đông Xưởng kia lại là người bên gối của Đại tiểu thư, còn có sức ảnh hưởng lớn như vậy đối với Đại tiểu thư.
Đại tiểu thư nhất định phải xử lý tốt quan hệ giữa nàng và vị gia kia, chứ không phải vị gia kia không thích nàng làm cái gì thì nàng không làm cái đó, mới có thể tâm không tạp niệm mà đi tới.
Cảnh Minh nghe Trần Ninh nói xong, chỉ cảm thấy phiền lòng: “Được rồi, ta biết rồi, ta không đi là được.”
Nàng ấy nện ngực hắn ta một cái: “Sao chuyện nam nữ lại phiền toái như vậy!”
Trần Ninh im lặng xoa ngực, nếu mình không dùng nội lực ngăn cản, một quyền của pháo trượng nữ này nện xuống, e là sẽ nội thương.
“Cảnh Minh, ngươi có thể rời khỏi người ta không, nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn ta nhẫn nại nói.
Nàng ấy phải nằm sấp trong lòng hắn ta bao lâu nữa?
Lúc này Cảnh Minh mới phát hiện mình vẫn còn nằm trong lòng hắn ta, vừa rồi bọn họ vẫn dùng tư thế này để nói chuyện.
Nàng ấy lui hai bước, tức giận liếc Trần Ninh một cái: “Đừng có làm ra vẻ bộ tiểu tức phụ bị chọc ghẹo nữa, nam nhi Bắc Cảnh quân có dáng người đẹp hơn ngươi nhiều đi, ngươi cho rằng ta thích nằm úp sấp trên người ngươi sao, còn không phải là do ngươi cản cửa à!”
Trần Ninh nghe nàng ấy nói chuyện, híp mắt, không hiểu sao có chút không thoải mái: “Ngươi còn thấy rất nhiều dáng nam nhân à?”
Nha đầu này sao lại không biết nam nữ khác biệt? Rõ ràng là từ trong nhà giàu đi ra!
Cảnh Minh nhìn ánh mắt khác thường của hắn ta, cười lạnh một tiếng: “Ta từ nhỏ đã lớn lên trong quân đội, ta cũng không biết đã nhìn bao nhiêu nam nhân phương Bắc không mặc quần áo, ngươi có ý kiến gì không?”
Cũng bởi vì trong hai mươi năm này nàng ấy đã từng ở trong quân đội, cũng từng ở trong nhà cao cửa rộng, nhìn thấu áp bách và gông xiềng của lễ giáo thế tục đối với nữ tử.
Vì thanh danh của tiểu thư, nàng ấy có thể làm một thị tỳ quy củ ở kinh thành.
Ra khỏi kinh thành, trời lớn, đất lớn, tiểu thư lớn nhất, lão nhị là nàng ta!
Trần Ninh nhíu mày: “Ngươi…”
Cảnh Minh hừ lạnh ngắt lời hắn ta: “Loại gà Giang Nam trắng yếu đuối như ngươi tính là gì, ta còn thích ăn đậu hũ của ngươi chắc?”
Cả đời này nàng ấy cũng không nghĩ tới chuyện lập gia đình, thế tục lễ giáo không cách nào trói buộc nàng ấy, nàng ấy là nữ nhi giang hồ, con mẹ nó coi thanh danh như rắm!
Nhưng, điều này không có nghĩa là nàng ấy có thể dễ dàng tha thứ cho Trần Ninh cho rằng nàng thích ăn đậu hũ của hắn ta!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất