Minh Lan Nhược - FULL

Đáng tiếc trong ánh mắt của nàng ta mang theo vẻ âm u quái dị cùng đôi môi tô đỏ thắm. khiến cho cả người nàng ta lộ ra quỷ khí, giống như một lệ quỷ bá khí.
Minh Lan Nhược đánh giá nàng ta, một lát sau lại thở dài: “Cũng thật là làm khó cho Đường nhị tiểu thư rồi, để giả thần giả quỷ còn phải thay đổi một bộ quần áo khác.”
Đường Bích Quân cảm thấy hơi xấu hổ, khuôn mặt trở nên âm trầm: “Minh Lan Nhược, ngươi không sợ sao? Không muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì à?”
Không nhìn thấy được vẻ sợ hãi trên khuôn mặt Minh Lan Nhược, chỉ thấy vẻ kinh ngạc, điều này khiến tâm trạng đang tốt của Đường Bích Quân bị giảm bớt mấy phần.
Minh Lan Nhược mỉm cười, hơi nhún nhường: “Ta rất sợ hãi chứ sao không, Đường nhị tiểu thư có thể cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Sợ hãi sao? Ban đầu cũng có một chút.

Dù sao, có thể đưa nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp đến đây ngay dưới mí mắt của những cao thủ hàng đầu như Cảnh Minh và Lăng Ba chứng tỏ thủ đoạn của đối phương thật sự vô cùng cao minh, quỷ dị.
Nhưng khi phát hiện người đứng sau trò quỷ này là Đường Bích Quân, nàng lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Đường Bích Quân còn có thể muốn làm gì chứ? Chẳng qua đơn giản là ghi hận trong lòng, muốn giết chết hai người nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp đã làm đứt tai của nàng ta, lại có khả năng rất lớn sẽ đe dọa đến Đường Tri Phủ thôi.
Đường Bích Quân bị bộ dạng này của Minh Lan Nhược làm cho nghẹn họng một lúc, cắn chặt răng, suýt chút nữa không kìm nổi mà đi ra đánh nàng một bạt tai.
Nhưng hiện tại, nàng ta đã hạ rào chắn để tách riêng Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp ra rồi, nàng ta sao có thể để tiện nhân kia chọc giận đến mức mở rào chắn lên?
Nàng ta cười lạnh hai tiếng: “Minh Lan Nhược, ngươi đúng là có chút dũng khí, không hổ là nữ nhi của lão ta, đáng tiếc rằng… phụ tử các ngươi là những kẻ bại hoại không biết tốt xấu!”
Minh Lan Nhược cứng đờ, ánh mắt sắc bén nhìn nàng ta: “Phụ thân ta đúng là đang ở trong tay các ngươi, hiện giờ ông ấy đang ở đâu?”
Đường Bích Quân đưa ngón tay sơn đỏ, mơn trớn trên lồng ngực rắn chắc đang phập phồng thở mạnh của Thượng Quan Hoành Nghiệp:
“Minh Nguyên Lãng à, mặc dù tiện nam kia không phải là người thức thời nhưng vẫn còn sống, cũng coi như là mạng của lão ta lớn.”
Minh Lan Nhược nghe được lời này của Đường Bích Quân, giọng điệu lả lơi, không giống như đang nói về kẻ thù, lại còn mang theo chút không cam tâm cùng bực bội, căm hận, còn có oán hận, giống như một phụ nhân đang oán trách.
Trong lòng nàng khẽ run lên, có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được.
Lại nhìn thấy phản ứng của Thượng Quan Hoành Nghiệp, đôi mắt khép hờ, vô thức dựa vào lòng bàn tay của Đường Bích Quân, nhẹ nhàng cọ cọ.
Đường Bích Quân dường như rất hài lòng với phản ứng của hắn ta, còn xoa lên khuôn mặt hắn ta như vỗ về một con chó, không hề có chút cảm giác ngượng ngùng của nữ tử.
“Đôi mắt Minh Lan Nhược lóe sáng, nàng đột nhiên lên tiếng: “Y thuật của ta đúng là không thể xác định ngay được hắn ta trúng loại thuốc gì nhưng bây giờ thì ta đã biết rồi.”

Đường Bích Quân đảo mắt nhìn nàng, lại có chút hứng thú: “A, ngươi đã biết gì rồi?”
Minh Lan Nhược thấy ánh mắt nàng ta bị mình thu hút, mới chậm rãi tiến gần nàng ta thêm hai bước: “Ngươi đã cho Tần Vương uống xuân dược! Hơn nữa còn hạ liều rất nặng!”
“Nếu như ta đoán không nhầm, sau khi ngươi biết được ta tinh thông y thuật, ngươi đã suy nghĩ muốn hạ xuân dược chứ không phải hạ độc dược.” Minh Lan Nhược lạnh lùng nói.
Bọn họ nghĩ rằng đối phương sẽ ra tay trong bữa tiệc, nhiều khả năng sẽ không dùng dao kiếm lấy cứng chọi cứng, chỉ có thể hạ thuốc mê hoặc độc dược, cho nên đã chuẩn bị đối phó với các loại thuốc mê và độc dược.
Nhưng lại không ai nghĩ đến việc đề phòng xuân dược! Trong giang hồ hay triều đình, ai lại dùng xuân dược, thứ không thể khiến kẻ thù chết ngay hoặc chỉ đánh mất khả năng chiến đấu?
“Đúng vậy, ta đã hạ xuân dược hắn ta liều nặng gấp mười lần, không phải y thuật của ngươi rất giỏi sao? Hạ độc, hạ thuốc mê, có lẽ ngươi đã sớm đề phòng trước nhưng làm sao ngươi có thể nghĩ đến việc ta sẽ hạ xuân dược được chứ? Còn là xuân dược với liều lượng nặng gấp mười lần!”
Đường Bích Quân cười đầy tự mãn, nụ cười không thể giấu nổi vẻ đắc ý.
Minh Lan Nhược khẽ cau mày: “Uống quá nhiều nước cũng có thể chết, huống chi là hạ xuân dược với liều lượng lớn như vậy, cho nên Tần Vương mới liên tục thổ huyết, mạch tượng mới cổ quái như vậy!”
Là do suy nghĩ của nàng bị hạn chế, thứ như xuân dược, chỉ cần hạ một liều lượng đủ lớn, về bản chất vẫn có thể quật ngã được người khác!
Đường Bích Quân đi ngược lại với suy nghĩ thông thường, đã đánh lừa được tất cả mọi người nghĩ rằng Thượng Quan Hoành Nghiệp bị trúng độc dược, cũng làm cho một đại phu như nàng không thể xác định ngay được Thượng Quan Hoành Nghiệp đã trúng loại độc dược nào.
Dẫn dụ bọn họ từng bước một đi vào trong những cái bẫy này, không thể không nói, Đường Bích Quân là một nhân vật lợi hại.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn nàng ta: “Đường Bích Quân, ngươi đã suy nghĩ kỹ về hậu quả của việc hại chết Tần Vương chưa? Ta thấy hình như Đường Tri Phủ cũng không biết chuyện này, ngươi hành động liều lĩnh như vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc dọn dẹp rắc rối chưa?”
Đường Bích Quân dừng lại, nheo mắt quan sát Minh Lan Nhược một lúc: “Ngươi đúng là cực kỳ thông minh giống như lời phụ thân Minh Nguyên Lãng của ngươi nói, nếu như Minh Nguyên Lãng biết điều một chút quy thuận theo ta, mà ngươi cũng không làm tổn thương bản tiểu thư trên đường dài, có lẽ ngươi vẫn còn có thể có một con đường sống, đáng tiếc…”
Minh Lan Nhược nghe thấy nàng ta gọi thẳng danh tự của phụ thân mình, cảm giác kỳ lạ trong lòng kia lại nổi lên.
Đường Bích Quân có vẻ giống như rất ngưỡng mộ phụ thân, giọng điệu nhơ nhớp ghê tởm kia cảm giác giống như khi Thượng Quan Vũ nhắc đến nàng.
Không phải nữ nhân này có phải có ý đồ xấu gì với phụ thân nàng đấy chứ?
“Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nàng lại cảm thấy không thể nào.

“Mặc dù phụ thân sáng sủa, tuấn nhã, đã hơn bốn mươi tuổi nhưng bởi vì giữ lời hứa với mẫu thân mà chưa từng để râu, nhìn như mới ba mươi tuổi, trên người tỏa ra khí chất văn nhã vô song.

Nhưng tuổi tác vẫn còn ở đó, dù Đường Bích Quân có vô liêm sỉ cũng không đến mức có ý đồ với người có thể làm phụ thân của nàng ta!

Ads
';
Advertisement