Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Vệ hốt hoảng lắc đầu: “Không… không… không có gì, chỉ là chưa từng nghe thấy tên tuổi vang dội như vậy, tiểu phu nhân… ta, ta phải dẫn A Viên và A Bảo về rồi.”
Thằng bé không dám ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Minh Lan Nhược cũng không ngăn cản, chỉ bỏ đồ vào túi vải đưa cho thằng bé cầm đi, nàng dịu dàng nói: “Ở chỗ này của ta có nấu cháo bố thí, phòng bếp thiếu người phụ giúp, nếu như phụ mẫu của ngươi đồng ý, có thể dẫn người đến giúp, ta có thể trả tiền và lương thực cho các người xem như tiền công.”
Trong lòng Tiểu Vệ vô cùng rối bời, chỉ gật đầu loạn xạ: “Biết rồi.”
Nói xong, thằng bé lại dẫn theo A Viên và A Bảo quay người vội vàng xuống lầu rời đi.
Vừa ra khỏi cửa, trái tim thằng bé đã đập thình thịch, không kìm được nhìn lại khách điếm một lần.
Thằng bé đã nói dối, làm sao có thể chưa từng nghe về Tiêu Soái, từ khi thằng bé bắt đầu biết chữ, ca ca và phụ thân đã chỉ cho thằng bé viết những lời thề của Xích Huyết khiến cho trái tim nhỏ sục sôi nhiệt huyết.
“Bóng tối sắp tới, Xích Huyết ta vung đao lên ngựa đứng trước ngàn vạn người, máu tươi rải khắp trời đất, thề sống chết không lùi bước!”
Tiểu phu nhân giống như tiên nữ… Nàng lại là… lại là…
Trong mắt thằng bé lóe lên một tia sáng kỳ lạ, phải đi báo cho ca ca, phụ mẫu và mấy người thúc bá!
Tiểu Vệ vội vàng kéo A Viên và A Bảo chạy về phía khu bình dân ở nơi xa.

Minh Lan Nhược đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn Tiểu Vệ dẫn theo hai tiểu hài tử biến mất ở nơi sâu trong ngã tư đường, nàng khẽ thở dài thườn thượt một hơi.
Hy vọng phụ mẫu của mấy người Tiểu Vệ ít nhất sẽ đồng ý cho nàng một cơ hội gặp mặt.
Những người lính cũ của Xích Huyết quân từng hy sinh xương máu kia… nàng muốn đích thân gặp mặt một lần.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, Minh Lan Nhược hắt hơi mấy cái: “Hắt xì, hắt xì!”
“Hắt hơi cũng không che mặt lại, nước bọt bắn hết lên người rồi!” Thượng Quan Hoành Nghiệp vừa bước vào đã tỏ vẻ ghét bỏ né tránh, bệ vệ ngồi xuống bên cạnh bàn.
Minh Lan Nhược cầm khăn nhẹ nhàng lau mũi, lạnh lùng nói: “Ta mời ngươi đi vào à?”
Chính hắn ta không gõ cửa đã tự tiện đi vào, lại còn trách người khác hắt hơi không tránh hắn ta sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp gác chân dài lên trên bàn, lười biếng chiêm ngưỡng thanh chuỷ thủ trong tay: “Tại sao hôm nay lại để lộ ra thân phận trước mặt mọi người, một khi ta và nàng bị lộ, sẽ có rất nhiều việc không thể âm thầm điều tra được nữa.”
Bọn họ gióng trống khua chiêng đánh nhau với người của Đường nhị tiểu thư ngay trên phố.
Nàng còn truyền tin cho hắn ta, bảo hắn ta không cần kiêng dè, có thể tùy ý chém giết Đường nhị tiểu thư, tốt nhất là có thể làm cho Đường nhị tiểu thư bị trọng thương.
Đây chính là giương cung bạt kiếm công khai thân phận đối đầu với Đường Tri Phủ!
Minh Lan Nhược cầm chén trà lên, nhấp một ngụm: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng người của Thái Tử điện hạ chưa thông báo cho Tri Phủ Hắc Liêu sao? Hay là nghĩ rằng Tri Phủ Hắc Liêu có bản lĩnh thông thiên ở Đông Bắc Cương, chúng ta đã đến đây mấy ngày mà ông ta vẫn chưa điều tra ra thân phận của chúng ta sao?”
Bọn họ kéo theo nhiều xe ngựa lương thực như vậy, có thể che giấu hành tung và thân phận trong mấy ngày nay đã là nhờ vào giữa đường cứu được nữ nhân Đường Lệ Lan kia, có nàng ta giúp đỡ chuẩn bị, mới không bị người của Tri Phủ Hắc Liêu nghi ngờ quá sớm.
Nhưng đây đã là cực hạn rồi, che giấu thân phận thêm nữa là không thể nào, khi Đường Tri Phủ dẫn theo số lượng lớn nhân mã đến bao vây bọn họ, rõ ràng là đã biết thân phận của bọn họ.
“Chẳng bằng cứ thẳng thắn thừa nhận, xử lý Đường nhị tiểu thư ngay trước mặt đám người Đường Tri Phủ, thể hiện sức mạnh cho bọn họ nhìn thấy ngay từ đầu, để bọn họ biết rằng muốn ra tay với chúng ta cũng phải tính toán thật kỹ.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng đôi mày kiếm, liếc nhìn nàng: “Sao bây giờ nàng lại hành động ngang ngược, tàn nhẫn như vậy? Không sợ đắc tội với Đường Tri Phủ, sẽ mất đi cái mạng nhỏ của nàng sao? Nghe nói vị nhị tiểu thư kia là nữ nhi được sủng ái nhất.”
Khoé mắt thanh tú của Minh Lan Nhược liếc qua, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Phụ thân ta làm việc ngay thẳng, nghiêm túc cứu trợ thiên tai, không tranh đấu với ai, hiện tại thì thế nào? Có ai buông tha cho ông ấy không?”
Muốn lỗ tai của Đường nhị tiểu thư chỉ là khởi đầu!
Phụ thân là người thân duy nhất còn lại trên đời này của nàng, từ khi còn nhỏ ông ấy đã bảo vệ, yêu thương nàng, những kẻ tham gia vào chuyện làm hại phụ thân, bất kể là ai cũng phải trả cái giá thê thảm nhất!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nữ tử giờ phút này bộc lộ tài năng lại lạnh lùng như băng, thủ đoạn và tâm tư của nàng quá cay độc khiến hắn ta thật sự không thể nào liên hệ nàng với thiếu nữ thông minh, thẳng thắn, vừa gặp hắn ta đã không còn lý trí của năm sáu năm trước.
Trong đôi mắt phượng của hắn ta lóe lên tia sáng kỳ lạ: “Cho dù nàng muốn báo thù cho Quốc công gia, cũng phải nghĩ đến tình thế của Quốc công gia một chút, nếu như ông ấy vẫn còn sống, nàng lại hành động lỗ mãng như vậy…”
“Nếu như Quốc Công gia còn sống thì tiểu nương nương lại càng phải thể hiện ra thủ đoạn tàn nhẫn, những kẻ đó vì muốn kiềm chế tiểu nương nương, sẽ phải giữ cho Quốc Công gia được sống lâu hơn.”
Một giọng nói lạnh lùng, mỉa mai của thiếu niên cắt ngang lời Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp tức giận, liếc nhìn thiếu niên tuấn mỹ mặc y phục đỏ bước vào: “Không phải ngươi ở trong phủ Tri Phủ chăm sóc Đường Lệ Lan sao? Ra đây làm gì?”
“Hai vị quý nhân ở nơi này chém giết, quang minh chính đại công khai thân phận của mình rồi, ta còn có thể ở lỳ trong phủ Tri Phủ sao?” Tiểu Diễm Tử lạnh lùng nói.
“Miệng mồm sắc bén!” Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Hai ngày nay, nữ nhân Minh Lan Nhược chết bầm này hiếm khi hợp tác vui vẻ với hắn ta.
Không khí giữa hai người dần dần tốt lên, tiểu thái giám này lại chạy ra nói mấy lời châm chọc phá đám!
“Điện hạ, ngài về phòng trước đi, cô nam quả nữ ở chung một chỗ không thích hợp, ngài và Minh Vương Phi là có quan hệ gì, trong lòng ngài tự biết rõ.” Tiểu Diễm Tử giọng điệu mơ hồ nói.
“Quan hệ gì? Quan hệ phu thê! Ngươi là cái thá gì, phòng của phu nhân bản vương, bản vương không thể vào được à?” Sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp tối sầm lại, hung dữ trừng mắt nhìn Tiểu Diễm Tử.

Ads
';
Advertisement