Minh Lan Nhược - FULL

Xem ra Tri Phủ Hắc Liêu không chỉ khai thác mỏ ở bên trong núi Trường Bạch mà còn xây dựng biệt phủ ở đó, về phần đột nhiên phong tỏa núi, chẳng lẽ là bởi vì bọn họ bắt được phụ thân sao?
Hơn nữa sơn tặc sẽ tránh đi khi trông thấy xe ngựa có gia huy của Tri Phủ Hắc Liêu là bởi vì e ngại Tri Phủ Hắc Liêu, hay còn bởi vì giữ bọn họ có cấu kết?
Minh Lan Nhược khẽ đảo mắt, nhẹ nhàng mỉm cười một tiếng, bắt đầu dụ dỗ lấy lời khai: “Mấy huynh đệ của ngươi cũng đi tắm suối nước nóng, thật giống như một đám cô nương.”
Đường Lệ Lan kiêu hãnh hừ lạnh: “Loại người như ngươi thì biết cái gì, các huynh trưởng của ta là đi làm việc lớn cho phụ thân ta!”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Làm việc lớn gì vậy?”
Đường Lệ Lan cứng đờ, ánh mắt có chút lấp loé: “Dù sao cũng là làm việc lớn, nữ nhân không xen vào chuyện của nam nhân, chỉ cần ở yên trong nhà hưởng phúc là được rồi.”
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng nàng ta nói quanh co lại cố chống đỡ thanh thế, nàng biết ngay vị tiểu thư thứ xuất của Tri Phủ này chỉ biết hưởng thụ, chẳng biết chuyện gì cả.
Nàng khẽ cười, thử thăm dò tin tức của Minh Quốc Công: “Ngươi được sủng ái như vậy, khi triều đình cử khâm sai đại thần đến, ngươi có cơ hội ăn yến tiệc với khâm sai đại nhân không?”
Đường Lệ Lan bực mình nói: “Loại yến tiệc đó, ai mà thèm chứ, di nương ta từng nói, nếu như khâm sai kia không biết điều, bữa cơm đó chính là cơm chặt đầu!”
Minh Lan Nhược dừng tay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía nàng ta: “Ngươi nói gì? Quan khâm sai do Bệ Hạ phái tới, lời này của ngươi chính là đại bất kính!”
Đường Lệ Lan bị ánh mắt của nàng dọa cho giật mình, muốn mắng người nhưng lại nhớ ra nàng là người nơi khác.
Vì vậy, nàng ta bực mình lại kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Ở Đông Bắc Cương này, chỉ có bất kính với phụ thân của ta mới là đại bất kính, khâm sai đã là gì chứ!”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn nàng ta, bị giáo dưỡng thành dạng không có đầu óc thế này, cái gì cũng dám nói, có lẽ là bởi vì đã quen hoành hành trong địa giới thành Hắc Liêu.
Chỉ là một Tri Phủ Hắc Liêu tứ phẩm nhỏ bé, quyền lực lại vượt xa đại quan biên cương, Bố Chính Sứ nhị phẩm, mơ hồ có khí thế của phiên vương.
Thật sự rất giống như quốc gia bên trong quốc gia, đúng là có ý muốn tạo phản sao?
Điều này thật là thú vị, coi như nàng đối phó xong với đám phản tặc này lại gặp được một đám phản tặc khác, đây đúng là một cơ hội tốt.
Minh Lan Nhược hỏi xong những tin tức quan trọng mình cần, lại đơn giản hỏi về sở thích của Tri Phủ và các phu nhân, di nương trong phủ một chút.
Người bình thường nghe thấy Minh Lan Nhược hỏi những điều này, phần lớn sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ.
Nhưng Đường Lệ Lan lại chỉ kiêu ngạo, khinh thường nhìn nàng: “Sao hả? Muốn lấy lòng phụ mẫu của ta sao? Chỉ dựa vào việc thiếu niên vừa rồi đối xử với ta như vậy, ta không bảo phụ mẫu của ta giết chết các ngươi đã xem như trả lại ơn cứu mạng của các ngươi rồi.”
“Ơn cứu mạng gì vậy?” Một giọng nói lạnh lùng, mang theo trầm ấm vang lên.
Một bàn tay to lớn vén rèm xe lên, cửa xe xuất hiện một bóng dáng cao lớn anh dũng.
Minh Lan Nhược nhìn thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp cầm kiếm đi tới, ngoài xe đã không còn tiếng chém giết, biết được rằng trận chiến đã kết thúc.
Nhưng…
Ánh mắt nàng dừng lại ở vết máu trên lưng Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng cau mày: “Sao ngươi lại bị thương? Những người khác thế nào? Ta chỉ có thể xử lý các vết thương nghiêm trọng tại chỗ, còn lại phải vào thành rồi nói sau.”
Chuyến này đoàn người Thượng Quan Hoành Nghiệp rất hữu dụng, nàng đương nhiên không muốn bọn họ vừa bắt đầu đã có tổn thất, ảnh hưởng đến kế hoạch sau này.
Nhưng…
“Thật hiếm khi tiểu nương tử cũng quan tâm tới ta, chút vết thương nhỏ thôi.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày kiếm lên, cười như không cười bước lên xe ngựa.
Mặc dù vội vàng ứng chiến nhưng phần lớn các thị vệ và tử sĩ bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp đã từng ra chiến trường cùng hắn ta, năng lực ứng chiến phi phàm, cơ bản không có người nào bị thương nặng.
Minh Lan Nhược cau chặt lông mày, nàng không thích hắn ta gọi mình như vậy nhưng hiện tại đang có người ngoài ở đây, nàng đành nhẫn nhịn, lấy hộp thuốc ra: “Đại quan nhân ngồi xuống đi, ta xử lý vết thương cho ngươi, lát nữa sẽ đi xuống xử lý cho những người khác.”
“Được.” Không hiểu sao tâm trạng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại rất tốt, thật ra hắn ta chỉ bị một mũi hoả tiễn sượt qua, bị xước một lớp da.
Đường Lệ Lan nhìn bọn họ, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi là ai, ngươi có quan hệ như thế nào với nữ nhân này, thiếu niên vừa rồi có quan hệ gì với nữ nhân này?”
Không giống với thiếu niên tuấn mỹ trước đó, người nam nhân trước mắt này mày mắt tuấn lãng phi phàm, tự có khí chất tàn nhẫn lôi cuốn, vai rộng eo hẹp, cao lớn giống như một tướng quân chinh chiến trên chiến trường.
Hoàn toàn là kiểu mỹ nam tử mà thành Hắc Liêu tôn sùng võ đức yêu thích!
Thượng Quan Hoành Nghiệp không hiểu gì liếc nhìn nàng ta một cái, tại sao nữ nhân thành Hắc Liêu này lại nói chuyện thô lỗ như vậy, giống đang thẩm vấn người khác? Có bị bệnh không?
Hắn ta không thèm để ý Đường Lệ Lan, ngồi xuống bên cạnh Minh Lan Nhược.
Hắn ta kéo áo lên, lộ ra cơ bắp rắn chắc nửa thân trên: “Khi xử lý cẩn thận một chút!”
Đường Lệ Lan che mặt lại, phát ra tiếng kêu ngượng ngùng: “A… Tại sao ngươi lại đột nhiên cởi y phục?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng cười khẩy: “Đây là xe ngựa của ta, đây là nương tử của ta, ta cởi y phục trước mặt nương tử của ta, liên quan gì đến ngươi?”
Đường Lệ Lan sửng sốt, căm tức nhấc chân bước xuống xe, còn tức giận trừng mắt với Minh Lan Nhược một cái, trong lòng khinh bỉ phỉ nhổ Minh Lan Nhược.
Nam nhân của nữ tử thương hộ này lại xuất sắc như vậy, nhất định là dùng thủ đoạn quyến rũ mà có được!
Hơn nữa đã có trượng phu, nữ nhân này còn nuôi một thiếu niên tuấn mỹ bên người, thật đúng là người phương nam phóng đãng thấp hèn!
Nhìn thấy chủ tớ Đường Lệ Lan nổi giận đùng đùng xuống xe, Thượng Quan Hoành Nghiệp chế nhạo: “Ngươi xem ngươi cứu được thứ gì vậy?”
Minh Lan Nhược vừa bôi thuốc cho hắn ta, vừa thản nhiên nói: “Đó là thứ “Đồ tốt” mà ngươi bảo ta cứu, đại quan nhân quên rồi sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn họng, hắn ta mới nhớ ra, là mình bảo Lăng Ba đi cứu người kia về để thăm dò tin tức.
Hắn ta không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng, để nàng tuỳ ý xử lý vết thương cho mình.

Ads
';
Advertisement