Nàng cong khóe môi, mới vừa có một vị thiếu gia Tri phủ là nguồn thông tin phát ra, giờ lại có thêm một tiểu thư tự đưa tới cửa, cũng coi như là không uổng công phối hợp với Thượng Quan Hoành Nghiệp lo chuyện bao đồng lần này.
Nàng và Cảnh Minh cùng nhau động thủ kéo mạnh nữ tử trang dung tinh xảo từ trên đùi Cảnh Minh xuống định đẩy nốt cô nương bị dọa tới mức cứng người này lên xe ngựa.
Đúng lúc này bọn sơn phỉ cũng phát hiện ra mấy người các nàng ở đây toàn bộ là nữ tử nên lại có thêm bảy, tám mũi tên lửa hướng về phía các nàng bay vụt đến.
Sắc mặt Cảnh Minh lạnh lùng, nhanh nhẹn xoay người rút hai thanh đoản đao ra: “Răng rắc” vài tiếng chặt đứt những mũi tên đó.
Những mũi tên liên tiếp bắn thẳng đến còn sót một con cá lọt lưới đâm thẳng hướng Minh Lan Nhược.
Dựa vào thân pháp của Minh Lan Nhược, cho dù có là Mộ Thanh Thư cũng chẳng đánh được nàng chứ huống chi là một mũi tên lửa đã bị nàng phát hiện từ sớm.
Nàng không chút hoang mang vừa định xoay người tránh khỏi mũi tên lửa đang phóng tới đó.
Nhưng nữ tử bị Minh Lan Nhược túm kia lại đột nhiên hét lên một tiếng giống như bị mũi tên bắn tới dọa sợ, vậy mà túm chặt Minh Lan Nhược đẩy tới chắn ở trước mặt nàng ta.
Nàng ta thậm chí dùng cả tay lẫn chân đạp lên chân Minh Lan Nhược, mượn cơ hội nhào vào trong xe: “Mũi tên, có mũi tên, cứu mạng!”
Minh Lan Nhược vừa bị nàng ta kéo chắn tên vừa bị nàng ta giẫm chân đột nhiên không kịp tránh lảo đảo hai bước khiến cho mũi tên lửa vốn đã tránh được lại thẳng tắp cắm vào sau vai nàng.
Trong cảnh nghìn cân treo sợi tóc, một chén trà đột nhiên được ném từ trong mành ra.
“Loảng xoảng!” một tiếng, mũi tên lửa kia bị đánh chệch hướng, nguy hiểm sượt qua bả vai Minh Lan Nhược, ngọn lửa bắt vào bím tóc của nàng.
Cảnh Minh nhanh chóng cầm áo choàng bao lấy Minh Lan Nhược dập tắt những đốm lửa đó!
Trong xe ngựa, sắc mặt Tiểu Diễm Tử lạnh băng, thấy nàng đã tránh được mũi tên lửa, đang định thả lỏng người xốc mành xe ngựa lên đi xuống xem xét tình huống của Minh Lan Nhược.
Nhưng lại bị nữ hài vừa mới nhào lên xe túm chặt vạt áo của hắn, lạnh giọng ra lệnh: “Ngươi không được ra ngoài! Ngươi phải ở đây bảo vệ ta!”
Đường Lệ Lan thấy mình đang bị một thiếu niên ôm lấy vốn dĩ còn định mắng hắn.
Nhưng khi nàng ta ngẩng đầu thấy khuôn mặt của hắn thì phát hiện ra hắn là một thiếu niên Giang Nam cực kỳ tuấn mỹ tu mi đẹp mắt có một nốt ruồi mỹ nhân chí.
Nàng ta lớn lên ở Đông Bắc Cương, chỉ từng thấy hán tử tục tằng cao lớn chứ chưa từng gặp qua mỹ thiếu niên Giang Nam trên người luôn thoang thoảng mùi hương như này.
Huống chi, lúc này hắn thanh tú lịch sự khác hẳn với sự quyết đoán tàn nhẫn khi ném chén trà ra ngoài khi nãy.
Loại tương phản này khiến tim nàng ta đập nhanh kỳ lạ.
“Ta là tiểu thư nhà Tri phủ Hắc Liêu Thành, ta rất sợ, ngươi phải bảo vệ ta.” Đường Lệ Lan ôm hắn, không tự giác nhẹ giọng, nhân tiện khoe luôn xuất thân của mình.
Ở Đông Bắc Cương này không có ai khi nghe thấy xuất thân của nàng ta mà dám vô lễ không nghe lời cả.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta cảm nhận được sự chán ghét đến từ thiếu niên âm ngoan này qua ngữ khí: “Ngươi mau buông bản tọa ra, dơ muốn chết, nếu như nàng có chuyện gì thì ngươi sẽ phải hối hận khi đã làm người!”
Sau đó nàng ta bị đối phương tát “Bốp” một cái vào mặt rồi bị thiếu niên nọ thô bạo nắm lấy cổ tay quăng nàng ta ra!
Đường Lệ Lan đập vào người nha hoàn của mình, trong lúc nhất thời chỉ biết ngây ngốc che khuôn mặt sưng to lại.
Nàng ta lại bị thiếu niên nọ cho ăn tát?
Sao hắn dám tát nàng ta, rõ ràng nàng ta là tiểu thư nhà Tri phủ Hắc Liêu Thành đấy?
Nhưng thiếu niên kia đã biến mất không thấy bóng người.
Minh Lan Nhược cảm thấy bản thân mình bị ôm trong một vòng tay ấm áp kiên cố của nam tử.
Nàng sửng sốt, quay đầu thì thấy trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của thiếu niên đầy vẻ u ám và lo lắng.
Nàng không cầm lòng được hơi sờ ngọn tóc bị đốt trụi của mình rồi trấn an hắn: “Ta không sao hết, ngoại trừ tóc hơi bị đốt chút thôi.”
Mặc dù nàng không có nội lực nhưng đã từng theo thị vệ trưởng Lăng Ba bên cạnh Tần vương học được cách né tránh nên có thể tránh được những mũi tên đó, chỉ không ngờ rằng lại bị người ta đạp một cái.
“Nếu như nàng xảy ra chuyện gì thì đám người đó đừng mong sống sót.” Tiểu Diễm Tử thấy nàng không có việc gì thì chăm chú nhìn nàng, cong môi cười giống như nắng mùa xuân, thô bạo trong mắt từ từ biến mất.
Nhưng lời nói ra khỏi miệng vẫn mang theo tàn nhẫn và độc ác.
Nàng bị hắn nhìn tới mức trái tim đập lỡ một nhịp: “Ngươi…”
“Ngồi cho chắc vào, không cần phải xuống xe làm gì, ta đi một chốc sẽ trở về, nghe lời.” Tiểu Diễm Tử ôm eo nhỏ của nàng bế thốc lên đưa nàng vào trong xe ngựa.
Hắn dùng ngữ khí của Thương Kiều nửa ra lệnh nửa dụ dỗ nói.
Minh Lan Nhược nhận ra điểm không thích hợp, vừa quay đầu lại đã không thấy bóng dáng hắn đâu.
“Ngươi có thấy Tiểu Diễm Tử đâu không?” Nàng đi tới bên cạnh Trần Ninh hỏi.
Sắc mặt Trần Ninh vừa ngưng trọng vừa phức tạp: “Không thấy người đâu hết.”
Hắn ta chưa từng nhìn thấy loại thân pháp quỷ dị như vậy, chỉ vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi giống như quỷ thần!
Chẳng qua chỉ là một chỉ huy Đồng Tri nho nhỏ ở Đông Xưởng thôi mà tu vi võ nghệ đã đáng sợ tới vậy sao?
Minh Lan Nhược lo lắng nhìn khắp xung quanh.
Nhưng hiện tại ở nơi chiến trường núi rừng hỗn loạn này lại không thấy tung tích của Tiểu Diễm Tử đâu hết.
Hắn đang đứng dưới một gốc cây cao lớn gần khe núi, thân thân áo choàng đỏ tươi phần phật phiêu lãng ở trong gió lạnh giống như bức tranh địa ngục Tu La Tràng.
Một đám sơn phỉ không dám tin nhìn bóng người quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.
“Hắn…Hắn lên đây bằng cách nào vậy?”
“Mặc kệ hắn đi lên bằng cách nào, cũng chỉ là một kẻ yếu đuối mà thôi, mau làm thịt hắn nhắm rượu!”
“Đừng nóng vội, hắn lớn lên còn xinh đẹp hơn so với nữ nhân, chơi hắn trước rồi nói sau, nhìn thử xem so với chơi nữ nhân có gì khác nhau, ha ha ha!”
Một đám sơn phỉ ngưu cao mã đại nắm trường kiếm vọt về phía hắn.
Tiểu Diễm Tử nhàn nhạt nhìn đám sơn phỉ cao lớn đằng đằng sát khí kia, hình như cảm thấy thú vị mà cong đôi môi đỏ tươi lên khiến nốt mỹ nhân chí giữa mày càng thêm yêu dị.
Bàn tay thon dài trắng nõn của hắn khum lại, kình phong âm thầm tụ lại dưới áo choàng khiến hàng loạt chiếc lá rơi rụng dưới mặt đất đột nhiên bay ngược lên hợp thành một cơn lốc lá rụng quỷ dị dưới tay hắn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất