Đêm qua nàng lên giường như thế nào vậy?
Nàng không có chút ký ức nào, chỉ nhớ rằng hắn đã xoa bóp thái dương cho nàng, sau đó… nàng đã ngủ mất?
Nhưng mà nàng lại cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái, không giống như bị đánh thuốc mê, nàng bối rối nhưng vẫn bình tĩnh quan sát người trước mặt.
Lạ thật, Thương Kiều rốt cuộc có thể duy trì trạng thái này bao lâu… hắn không cần thay đổi hình dáng sao?
Tiểu Diễm Tử dụi mắt, trông hệt như một thiếu niên, ôm chăn ngáp: “Tỷ tỷ, làm sao vậy, muốn dùng bữa sáng sao?”
Minh Lan Nhược chần chờ một chút, nhìn bình phong ở bên ngoài, không biết Thượng Quan Hoành Nghiệp đã dậy chưa? Tối qua hai người này lại có thể chung sống hòa bình trong một phòng?
Tiểu Diễm Tử thấy nàng không để ý tới mình ngược lại nhìn ra ngoài, trong tròng mắt đen hiện lên ánh sáng lạnh lẽo âm trầm: “Tần vương điện hạ đã sớm đi ra ngoài, tỷ tỷ rất nhớ hắn ta sao?”
Minh Lan Nhược không yên lòng nói: “Đừng nói bậy, Cảnh Minh đâu, tối qua nàng ta ngủ ở đâu?”
Nàng đứng lên, Tiểu Diễm Tử cũng đứng lên, cầm quần áo của nàng tới hầu hạ nàng mặc quần áo.
“Cảnh Minh đi chuẩn bị bữa sáng, có ta ở đây, tỷ tỷ không yên tâm sao, nhất định phải có Cảnh Minh?” Tiểu Diễm Tử có chút mất hứng, mắt to nhìn chằm chằm nàng.
Minh Lan Nhược rũ mắt xuống, lặng lẽ thở dài, đưa tay ra, bảo hắn thắt đai lưng cho mình: “Không phải, ta chỉ thấy không quen thôi.”
Thương Kiều cũng không phải là không thay nàng mặc quần áo nhưng nàng vẫn không quen, luôn cảm thấy mình giống như búp bê trong lòng bàn tay hắn, có loại cảm giác xấu hổ kỳ quái.
Tiểu Diễm Tử thay nàng thắt nơ bướm cực đẹp, cong mắt thưởng thức kiệt tác của mình: “Eo tỷ tỷ thật mềm, nương nương nào trong cung cũng không bằng, khó trách đốc chủ thích vậy.”
Tối hôm qua hắn thưởng thức hồi lâu, cảm giác mềm mại mảnh khảnh vẫn còn ở trong lòng bàn tay, lần sau đổi nơi khác chơi…
Minh Lan Nhược cứng đờ, đỏ mặt, liếc hắn, tên khốn vô liêm sỉ này thật sự kiêu ngạo!
Hắn đã làm gì đó với nàng đêm qua!
Con ngươi nàng khẽ chuyển, bỗng nhiên hừ nhẹ: “Vậy sao, ta vẫn thích đốc chủ là thái giám, trên người không có mùi xấu hổ của nam nhân khác, nếu hắn giống như nam nhân khác, ta sẽ không thích.”
Dứt lời, nàng cũng không quan tâm Tiểu Diễm Tử trông như bị sét đánh, xoay người thản nhiên xuống lầu ăn sáng.
Tiểu Diễm Tử ôm áo choàng của nàng, cả người rơi vào kinh ngạc khiếp sợ…
Cái gì? Tiểu nương nương của hắn thích hắn làm thái giám!
Vậy có phải…nếu hắn giống như một nam nhân bình thường, nàng sẽ không thích hay không!
Sấm sét giữa trời quang!
Cả khuôn mặt Tiểu Diễm Tử đầy mây đen.
…
Sáng sớm hôm sau, đám người Trần Ninh, Cảnh Minh đã sớm chuẩn bị xe ngựa, đang chờ xuất phát.
Thời tiết vẫn lạnh lẽo, gió lạnh bên ngoài xe ngựa vẫn thổi làm cho xương cốt đau nhức.
Trong xe ngựa có lò sưởi mạ vàng nên rất ấm áp nhưng áp suất hơi thấp, giống như còn lạnh hơn bên ngoài.
“Chậm chết rồi!” Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm, khuôn mặt tuấn khốc, lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược và Tiểu Diễm Tử đang buồn bực.
Minh Lan Nhược miễn cưỡng liếc hắn ta một cái: “Làm phiền đại quan nhân chờ.”
Tiểu Diễm Tử không yên lòng hành lễ, khoanh chân ngồi một bên ngẩn người, cũng không biết đang rối rắm điều gì.
Thượng Quan Hoành Nghiệp âm trầm, tâm phiền ý loạn quay mặt đi.
Sáng sớm thức dậy, hắn nhìn thấy tiểu thái giám này ngồi ở bên giường Minh Lan Nhược, đắp chăn cho nàng.
Vừa nghĩ tới chuyện ngay cả cảnh Minh Lan Nhược tắm rửa mà tên tiểu tử này cũng đã xem qua, hắn ta là phu quân danh chính ngôn thuận mà không được sờ tay của nàng, khiến hắn ta bực bội một cách khó hiểu.
Hắn dứt khoát thức dậy ra ngoài luyện kiếm và nhìn chằm chằm đoàn xe khởi hành.
Nhưng dù sao cũng phải xuất hành cùng xe, không tránh khỏi ba người cùng một phòng.
Ba người ai nấy cũng tâm tư riêng, đoàn xe vẫn xuất phát.
Bây giờ là cuối tháng năm, mặc dù đường núi khó đi nhưng băng tuyết tan ra, đoàn người lên đường cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Mắt thấy đã qua hai canh giờ, xuyên qua một rừng cây là có thể lên đến quan đạo của thành Hắc Liêu, mọi người thả lỏng không ít, vừa nói vừa cười.
Lúc này, lại bỗng nhiên nghe được một tiếng còi chói tai.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, một mũi tên bắn về phía đoàn xe của bọn họ.
Không ít hộ vệ Tần vương phủ nhất thời không chuẩn bị, trúng tên, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp.
Ba người trong xe đồng loạt biến sắc, Minh Lan Nhược và Thượng Quan Hoành Nghiệp kinh ngạc, còn Tiểu Diễm Tử lại không kiên nhẫn sau khi bị quấy rầy.
Cũng may toàn bộ giá xe dùng gỗ lim cứng rắn nhất để chế tạo, còn đặc biệt xử lý qua, đao thương không vào được.
Thậm chí màn xe trông như bình thường nhưng lại dùng tơ tằm dệt, nhất là có thể ngăn cản phi tiễn, dù có lửa đốt thì bọn họ cũng sẽ không bị thương.
Thượng Quan Hoành Nghiệp xụ mặt, nhìn ra ngoài cửa sổ, những đạo tặc chung quanh trên núi kia thoạt nhìn thanh thế to lớn, lại có khoảng mấy trăm người.
Ấn đường của hắn ta nhíu lại, thấp giọng nguyền rủa một tiếng: “Gặp phải đạo tặc Lục Lâm cướp đường, các ngươi đợi ở trong xe, nếu không ta không quản được sống chết của các ngươi đâu!”
Dứt lời, hắn ta cầm kiếm xuống xe.
Minh Lan Nhược liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt không lộ vẻ kinh hoảng, thật ra nàng biết Đông Bắc Cương sẽ không thái bình.
Tuyết lớn thành tai họa, không biết bao nhiêu người chết đói chết cóng, Đông Bắc Cương vốn cũng không ít tội phạm, lần tuyết này chắc chắn khiến nhiều dân chúng không sống nổi vào rừng làm cướp.
Nhưng mắt thấy cách thành Hắc Liêu không xa, nàng cho rằng lần này xuất hành có thể coi như thuận lợi, kết quả vẫn gặp phải cướp bóc.
Cảnh Minh, Trần Ninh, Chu Như Cố ở bên ngoài cửa sổ cùng một hàng hơn hai mươi Xích Huyết quân tinh nhuệ cũng không xuất kích, bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ xe ngựa, đánh hạ những mũi tên lông vũ bay tới kia.
Minh Lan Nhược bên cửa sổ xe, vừa bình tĩnh quan sát tình thế bên ngoài, vừa tính toán tình huống trước mắt.
Những đạo tặc này là đám ô hợp, Đông Bắc Cương thiếu lương thực, bọn họ không còn sức lực xuống núi truy kích, chỉ cần ngăn cản qua đợt công kích thứ nhất, chúng ta lập tức đánh xe rời khỏi cánh rừng này, là có thể lập tức thoát thân!
Sơn phỉ nhiều người nhưng cũng chỉ là đám ô hợp, cho dù không có những hộ vệ và phủ binh lợi hại của Tần vương phủ, dựa vào bản lĩnh của Xích Huyết quân tinh nhuệ, cũng có thể che chở bọn họ rời đi.
Cho nên nàng không hoảng hốt chút nào.
Huống chi kiếp trước, nàng là trắc phi nắm giữ thực quyền, không ít lần bầu bạn xuất hành cùng Thái tử, đừng nói gặp phải ám sát tập kích, chính nàng cũng đã bày ra rất nhiều hành động ám sát.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất