Minh Lan Nhược - FULL

Một người có thân hình mập mạp như lợn, bị trói tay chân trên thạch đài.
Hắn ta bị đánh đến mức toàn thân toàn là vết thương có thể nhìn thấy cả xương.
Tiếng kêu thảm thiết và vặn vẹo không thể xuyên qua căn hầm ngầm này.
Nước mũi và nước mắt của Bàn Tử hòa lẫn vào nhau, thống khổ run rẩy rên rỉ:
“… Ô ô… Ta ta ta ta… Sai rồi… Đau quá… Tha cho ta!”
Một hình bóng đỏ tươi, tay cầm đôi găng tay tơ vàng mỏng đến mức gần như trong suốt.
Trong tay thiếu niên xinh đẹp còn cầm một con dao mỏng manh, có hình dáng kỳ quái và tinh xảo, lưỡi dao dính đầy máu.
Thiếu niên mỉm cười, nhúng dao vào chậu nước muối bên cạnh: “Sao ngươi có thể để nàng thấy những thứ ghê tởm đó của ngươi, làm hỏng đôi mắt của nàng, ngươi có thể đền bù nổi không?”
“Ta sai rồi, ta sai rồi!” Bàn Tử gào thét liều mạng xin tha, chỉ hận không thể quỳ xuống đất dập đầu.
Hắn chậm rãi vuốt ve lưỡi dao sắc bén, thậm chí lộ ra nụ cười hơi xấu hổ và bất đắc dĩ: “Khi bản tọa để nàng xem cơ thể của ta, trong lòng rất lo lắng, sợ nàng không thích cơ thể của ta.”
Bàn Tử hoảng sợ đến mức mặt biến dạng, chỉ cảm thấy thiếu niên xinh đẹp đang lẩm bẩm tự nói ở trước mặt tràn ngập cảm giác vặn vẹo.
Đây… đây rõ ràng không phải là người bình thường!
Thiếu niên kia đột nhiên lại cười, còn tự xoa cằm chính mình: “May mà bộ da của bản tọa rất đẹp, tiểu nương nương hẳn là rất thích, mỗi lần nàng sờ ta, mặc dù ngượng ngùng nhưng vẫn không rời tay.”
Bàn Tử không còn nghĩ đến nỗi đau lột da, hắn ta liều mạng cố gắng vặn vẹo cổ tay để thoát ra.
Thiếu niên hừ nhẹ lên tiếng: “Đã lâu không thiến hoạn quan, hôm nay thiến heo, không biết tay nghề có bị mai một đi không, công tử tri phủ phải đảm đương chút, đừng nóng giận.”
Bàn Tử hoảng sợ trừng lớn mắt: “Không, đại nhân, ngài muốn biết cái gì… Ta nói hết… Ta nói hết!”

Không bao lâu sau, bóng dáng thiếu niên đỏ tươi lắc lư đi ra khỏi tầng ngầm, tùy ý xoay chuyển con dao mỏng trong tay.
Có hai bóng đen xách theo hai xô nước lớn đi đến: “Gia, nước ấm cho ngài, Tần Vương đi đến phía trước ăn khuya, trên lầu chỉ còn lại vị tiểu thư kia.”
“Không cần đi theo, ta đi hầu hạ ‘tỷ tỷ’ tắm rửa.” Thiếu niên híp mắt nguy hiểm, ném dao cho họ, lấy khăn lau sạch vết máu bắn lên khuôn mặt trắng trẻo của mình.
Hắn từ từ ngân nga một bài khúc, tùy ý xách hai xô nước nóng lên lầu.
“Tiểu nương nương nha. Tiểu nương nương. Nhìn đêm đen gió cao giết người cướp của, nông kiều kiều mềm mại, thiếu niên hồng hào cùng với sự phong lưu, làm tiểu nương nương không dựng nổi eo mềm mại.”
Giọng ca của hắn rất dễ nghe nhưng lời lẽ thì thô tục đến mức làm người nghe đỏ mặt.
Minh Lan Nhược vừa tháo tóc thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa: “Tỷ tỷ?”
Minh Lan Nhược tùy tiện quấn tóc dài, đi ra mở cửa.
Nàng vừa mở cửa đã thấy một thiếu niên xinh đẹp mặc hồng y, giữa mày có một nốt ruồi đỏ, xách theo hai thùng nước ấm đặt ở cửa.
Tiểu Diễm Tử cong mắt cười nói: “Tỷ tỷ, đã đến giờ tắm gội, Tiểu Diễm Tử tới hầu hạ ngài.”
Minh Lan Nhược nhìn thấy nước ấm không khỏi vui vẻ, từ khi tiến vào Đông Bắc Cương, nàng đã phải ở trên xe ngựa rất lâu không được tắm rửa, mỗi ngày chỉ để Cảnh Minh hầu hạ lau người một chút.
Nhưng mà…
Nàng liếc mắt nhìn “thiếu niên” tự tiện tiến vào phòng giúp nàng đổ nước, chuẩn bị dầu mè hoa nhài, di tử và khăn lông.
“Ngươi muốn hầu hạ ta tắm?” Nàng nhướng mày, nheo mắt sáng lại, lạnh lùng hỏi.
“Đây là chuyện thuộc bổn phận của ta, tỷ tỷ.” Tiểu Diễm Tử dù bận nhưng vẫn ung dung cong mắt, giống như chẳng qua chỉ hầu hạ nàng chải đầu.
Chuyện thân mật hơn nữa, bọn họ cũng đã làm qua, phải không.
Minh Lan Nhược cảm thấy kỳ quái nhìn hắn, hỏi: “Cảnh Minh đâu?”
Vị Gia này… sao trong thoáng chốc có thể khiến người khác cảm giác hắn như đang ngụy trang vô cùng cẩn thận, có tài nghệ tuyệt đỉnh trong việc đọc hiểu lòng người.
Lúc khác thì lại khiến người ta cảm thấy hắn có sơ hở toàn thân? Hắn tùy tiện như thế, không sợ bị lộ ra sơ hở trước mặt mình sao?
Minh Lan Nhược không biết rằng kỹ năng ngụy trang của Thương Kiều hoàn toàn không thể phát huy một cách bình thường trước mặt nàng. Hắn luôn vô thức để lộ bản chất của mình trước mặt nàng.
Dĩ nhiên, Thương Kiều cũng không biết rằng ở trước mặt tiểu nương nương của mình hắn lại để lộ sơ hở khắp nơi như vậy.
Biểu cảm của Minh Lan Nhược khiến Tiểu Diễm Tử nheo mắt, dường như đã hiểu lầm ý nghĩ của nàng: “Cảnh Minh đi chuẩn bị bữa khuya cho tỷ tỷ rồi. Tỷ tỷ cảm thấy ta hầu hạ không tốt bằng Cảnh Minh sao? Ta ở trong cung cũng từng hầu hạ các nương nương khác rồi đó.”
Trên xe ngựa, trước giờ luôn là Cảnh Minh hầu hạ nàng lau chùi cơ thể.
Minh Lan Nhược hơi nhướng mày: “Ngươi gọi ta là tỷ tỷ, gọi rất thuận miệng đấy.”
Hắn gọi một tiếng “tỷ tỷ” như vậy một cách rất tự nhiên…
Ai có thể ngờ rằng đằng sau gương mặt trắng trẻo và thân hình gầy guộc này của thiếu niên lại là Chưởng Ấn Đề Đốc Đông Xưởng uy phong, mạnh mẽ chứ?
Tiểu Diễm Tử tỏ ra vô tội, thản nhiên nói: “Sắp đến địa phận Hắc Liêu Thành rồi, ta dĩ nhiên phải cẩn thận hơn, quen với cách gọi mới cũng tránh để bị lộ sơ hở, không phải sao?”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn, ngươi ra ngoài đi, ta tự mình tắm là được rồi.”
Nàng không thể cởi đồ trước mặt Thương Kiều một cách tự nhiên được, huống chi gương mặt hắn đã thay đổi, hoàn toàn biến thành bộ dạng của người khác, đến giọng nói cũng khác, khiến nàng càng cảm thấy không thoải mái.
Tiểu Diễm Tử đảo mắt nghiêm túc nói: “Ta chờ tỷ tỷ ở ngoài bình phong được không? Vừa rồi ta đi thẩm vấn bàn tử đó, có một vài tin tức thú vị đây.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, chỉ do dự trong giây lát, rồi gật đầu: “Được.”
Cách bình phong chắc sẽ không sao, giữa hai người họ đã từng có những hành động rất thân mật rồi… mặc dù vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.
Nàng xoay người đi ra sau bình phong, bắt đầu cởi bỏ y phục, treo từng chiếc áo khoác lên bình phong.
Nhìn thùng nước nóng đầy, nàng dùng ngón chân trắng mịn thử chạm vào nước, thử nhiệt độ nước rồi mới bước vào thùng tắm.
Nước ấm bao phủ làn da mềm mại, nàng thở phào mãn nguyện, ngồi trong thùng nhắm mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái đã lâu không có.
“Đã lâu rồi không tắm… thật là thư giãn.”
“Chỉ cần tỷ tỷ thấy thoải mái là tốt rồi.” Bên ngoài bình phong vang lên giọng nói dịu dàng đầy ấm áp của Tiểu Diễm Tử.
Minh Lan Nhược lười biếng hỏi: “Tên bàn tử đó, đã thẩm vấn ra gì chưa? Hắn ta đưa ai vào núi?”

Ads
';
Advertisement