Nụ hôn của Minh Lan Nhược hơi nóng vội và cẩu thả. Khi kết thúc, nàng thậm chí còn cắn vào khóe môi hắn.
Khóe môi bị mất chút da, lông mày hắn hơi nhíu lại, khẽ thở dài: “Ôi…”
Minh Lan Nhược nhướng mày, nàng hơi mất tập trung… đúng là kẻ gây tai họa.
Nàng đột nhiên nghiêng người, há cái miệng nhỏ nhắn ra và cắn thật mạnh vào xương quai xanh xinh đẹp của hắn!
Cảm giác đau đớn khi bị mèo cắn một miếng bé nhưng sắc nhọn khiến Thương Kiều cau mày: “Ôi… ngươi!”
Nhưng ngay sau đó, Minh Lan Nhược đột nhiên nhét khăn tay vào miệng Thương Kiều, hắn không thể tin được nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê hoặc tràn đầy dục vọng của nàng.
Vậy mà nàng lại dám nhét vào miệng anh? Cả đời hắn ngay cả hoàng đế cũng chưa từng làm chuyện như vậy!
Lúc này, tiếng bước chân tìm kiếm đã tiến đến gần chiếc lồng nơi họ đang ở.
“Thế nào rồi? Ngươi có tìm ra điều gì bất thường không?”
“Không thưa chủ nhân, chỉ còn lại có cái lồng của vị đại nhân kia thôi.”
Người thị vệ phụ trách khám xét kính cẩn nói với tên chủ chợ đen đeo mặt nạ vàng ròng.
Vì vị đại nhân kia có địa vị đặc biệt nên họ đã tìm kiếm những nơi khác trước, cuối cùng mới dám đến đây.
Tên chủ chợ đen cau mày, nhìn chiếc lồng chim khổng lồ rồi hắng giọng: “Thưa ngài, có kẻ trộm đã đột nhập. Không biết ngài trong đó có an toàn không?”
Người đàn ông này giữ chức vụ cao và còn là một người tính khí thất thường nên hắn ta không muốn làm mất lòng đối phương.
Nhưng thứ bị lấy đi ngày hôm nay lại cực kỳ quan trọng, cho dù đối phương là Thương Kiều thì hắn vẫn phải xem bên trong lồng thế nào.
Tên chủ chợ đen hỏi hai lần, thấy người trong chuồng không trả lời nên ánh mắt thay đổi, sau đó lạnh lùng ra hiệu cho lính canh xung quanh lập tức bao vây chuồng.
Các thị vệ đều rút dao ra và đầy sát khí tiến đến chiếc lồng.
Năm giác quan của Thương Kiều rất nhạy bén, hắn tự nhiên có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài lồng sắt, sự sâu xa lạnh lùng trong đôi mắt phượng của hắn lại càng sâu sắc hơn.
Hắn tự hào vì mình đã có kế hoạch hoàn hảo nhưng hắn vẫn không biết Minh Lan Nhược rốt cuộc muốn làm gì.
Nếu có thể lên tiếng thì hắn vẫn có thể đối phó với đối phương nhưng nàng lại bịt miệng hắn.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lóe lên, khi nghe thấy tiếng bước chân vây quanh mình ở bên ngoài, nàng cầm lấy cây roi treo bên cạnh, đột nhiên vung lên không trung vụt “bép” một phát.
Đuôi roi cào vào ngực Thương Kiều, để lại một vết máu đỏ tươi.
Có lẽ vì tu luyện tà thuật nên làn da của hắn cực kỳ trắng, gần như tái nhợt nhưng những vết máu đỏ tươi để lại trên đó lại mang lại cho nó một vẻ đẹp kỳ lạ.
Trong mắt Thương Kiều tràn ngập ngọn lửa đen tối cuồng bạo, hắn đột nhiên biết con mèo chết tiệt này muốn làm gì!
Thả ta ra! Ánh mắt hắn hung dữ, gần như muốn ăn thịt cô!
Minh Lan Nhược mỉm cười với anh lộ ra một nụ cười ranh mãnh và độc ác, không tạo ra tiếng nói hắn hãy chịu đựng!
Nàng lại nâng eo lên, giơ cây roi dài trong tay lên rồi gọn gàng dứt khoát quất một tiếng “Bép!”
Cùng lúc đó, tấm rèm lụa che phủ chiếc lồng chim lớn đột nhiên được mở ra!
Tên chủ chợ đen nghiêm khắc hét lên: “Bắt kẻ trộm!”
Một nhóm thị vệ định cầm kiếm xông tới nhưng tất cả đều sững người. Ngay cả chủ chợ đen cũng chết lặng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Người đại nhân cao quý, tính tình thất thường ấy bây giờ lại đang bị một nữ người hầu còng tay và ngồi trên và… bị quất roi?
Chiếc áo của vị đại nhân trông có vẻ lạnh lùng, không quan tâm tới sắc dục ấy lại bị xé rách, trên ngực có những vết đỏ mơ hồ và thậm chí còn có vết roi hằn lên.
Đôi môi mỏng đỏ tươi của người đàn ông bị chặn lại, khóe môi thì bị cắn trầy xước, trên mặt lộ ra sự “ngượng ngùng”, “đau đớn” và “vui sướng”, ngay cả trên xương quai xanh còn có dấu răng của phụ nữ!
Không khí trở nên yên tĩnh ngay trong giây lát.
Lúc này Bích Thúy Ty vội vã tới cũng sững sờ trước cảnh tượng này, ả ta cho rằng mình đang gặp ảo giác!
Bích Thúy Ty không nhịn được, trong phút chốc ả ta đã đỏ bừng hai mắt, giống như bị sét đánh: “Không… Chuyện này không thể nào xảy ra được!”
Vị đại nhân lạnh lùng mà ả ta mơ tưởng bấy lâu nay lại bị một nữ người hầu thấp hèn cưỡi lên trên!
Không, chuyện này không thể nào xảy ra!
Tên chủ chợ đen và những tên thị vệ khác đều đồng cảm liếc nhìn Bích Thúy Ty. Than ôi, những người cùng “tôn sùng tình dục” sẽ đẩy nhau ra giống như hai cục nam châm cùng cực mà thôi!
Sở thích của vị đại nhân đó cũng giống như Bích Thúy Ty, đều là người thích bị chơi đùa và bị đàn áp. Chẳng trách Bích Thúy Ty đã cố gắng hết sức để quyến rũ vị đại nhân ấy trong nhiều năm nhưng đều vô ích.
“Hu hu hu…” Bích Thúy Ty cảm thấy niềm tin của mình đã bị phá vỡ, ả ta che mặt và tuyệt vọng lắc đầu rồi ngã xuống đất.
Tên chủ chợ đen ánh mắt đầy sát khí nhìn Thương Kiểu, ngay lập tức ho khan rồi vội vàng yêu cầu những tên thị vệ khác kéo rèm lại.
“Thật xin lỗi đại nhân, chúng ta rời đi ngay, ngài cứ từ từ hưởng thụ đi!”
Chậc chậc, thật không thể tin nổi, bọn họ đã biết về sở thích kinh khủng của vị “đại nhân” đó!
Chắc sẽ không bị tiêu diệt đâu nhỉ?
Tên chủ chợ đen run rẩy và vội vàng giải tán người của mình, hắn ta thậm chí còn dặn mọi người không được tùy ý đến gần chỗ vị đại nhân ấy.
Nguy hiểm đã qua, Minh Lan Nhược thở phào nhẹ nhõm.
“Vui không?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên cùng với tiếng kim loại vỡ vụn.
Minh Lan Nhược nhìn người vẫn đang bị nàng đè lên ở trên bàn, còng trên tay hắn đã vỡ thành từng mảnh, còn mảnh khăn nhét chặt trong miệng hắn cũng tự nhiên rơi ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất