Minh Lan Nhược - FULL

Những nô lệ ngoại quốc xinh đẹp hiếm có cũng chẳng thu hút được sự quan tâm của nàng, còn về phần những bảo bối khác thì ngoại trừ một số dược liệu quý hiếm ra thì mấy cái còn lại nàng cũng không hứng thú.
Nhưng… nàng chợt nhớ đến “vật phẩm đấu giá chính” mà quản gia nhắc tới, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, hay nàng cứ thử đi tới khu cấm nơi có vật phẩm đấu giá chính đó xem sao.
Những người mua đồ cao cấp ở chợ đen đều biết quy tắc không được tới gần vật phẩm chính này nên Minh Lan Nhược và Cảnh Minh đi qua rất dễ dàng mà chẳng gặp phải ai.
Đến gần với vật phẩm chính ở trong chiếc lồng to nhất mới nhìn thấy có hộ vệ cao lớn cơ bắp cuồn cuộn đang canh giữ nó.
Nàng và Cảnh Minh cẩn thận bước sang một bên, lặng lẽ quan sát vị trí của vật phẩm chính.
Đột nhiên tên quản gia đeo mặt nạ hề kinh kịch đi tới cùng với một người đàn ông đeo mặt nạ vàng nguyên chất.
Người đàn ông được che phủ từ đầu đến chân trong chiếc áo choàng vàng lạnh lùng hỏi: “Chuẩn bị đồ xong hết chưa?’
Tên quản gia cung kính nói: “Dạ rồi thưa chủ nhân, vật phẩm đấu giá chính đã sẵn sàng nhưng ngài thực sự không định bán đấu giá nó cùng với chiếc nhẫn gia truyền củaTiêu nguyên soái sao? Thứ đó chắc chắn sẽ có giá cao hơn.”
Người đàn ông đeo mặt nạ vàng hừ nhẹ một tiếng, nghịch chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái: “Không cần, bán đao và thứ đó là được rồi. Ta sẽ giữ chiếc nhẫn này làm kỷ niệm.”
Đồng tử của Minh Lan Nhược co lại ngay lập tức, nàng và Cảnh Minh nhìn nhau.
Đồ của ông ngoại ư?
Minh Lan Nhược nhìn thấy người đàn ông đeo mặt nạ kia tùy tiện ném nhẫn ngọc vào một chiếc túi nhỏ rồi để vào trong ngực hắn ta.
Đôi mắt nàng lóe lên, thì thầm ngay với Cảnh Minh điều gì đó.
Hai người lập tức vào trong lồng, Cảnh Minh rất dễ dàng đã đánh gục nữ nô xinh đẹp tóc hạt dẻ bên trong, sau đó mặc lên quần áo của nữ nô.
Một lúc sau, Cảnh Minh dùng khăn che mặt đi ra khỏi lồng, thản nhiên cầm chai rượu đi về phía quản gia và người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
Cảnh Minh vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khoảng cách giữa họ không xa và bước chân của Cảnh Minh cũng rất nhanh.
“Này, sao mà ngươi tới đây được vậy? Nơi này cấm vào đấy, muốn ăn đòn à?”
Lúc quản gia cau mày yêu cầu hộ vệ ngăn nàng ấy lại thì Cảnh Minh đã đến trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ vàng.
Khi người đàn ông đeo mặt nạ vàng nhận ra điều gì đó không ổn và chuẩn bị rút lui.
Thì Cảnh Minh đột nhiên ném chai rượu trong tay về phía mặt người đàn ông rồi vươn tay kéo mạnh ngực người đàn ông và giật lấy chiếc túi đựng nhẫn ngọc đó rồi quay người bỏ chạy!
“Con ăn trộm chết tiệt, bắt lấy nó, nó cướp mất đồ của ta rồi! Giết nó luôn đi!” Người đàn ông đeo mặt nạ vàng giận dữ hét lên!
Cảnh Minh không khách khí xoay người đá đám hộ vệ văng lên rồi lại rơi xuống đất, rồi nàng ấy quay người, kiễng chân lên và bay ra phía bên ngoài nhà đấu giá.
Chỉ cần một tiếng còi vang lên, hàng chục lính canh đột nhiên từ đâu lao ra, một số thì chặn toàn bộ khu triển lãm, số còn lại thì cầm vũ khí đuổi theo Cảnh Minh.
Minh Lan Nhược thì đang trốn trong chiếc chuồng, trên tay nàng cầm một chiếc túi nhung nhỏ.
Đó chính là thứ mà Cảnh Minh đã bí mật ném cho nàng khi nàng ấy trốn thoát. Bên trong là chiếc nhẫn ngọc mà chủ chợ đen gọi là di vật của Tiêu nguyên soái!
Nàng hơi lo lắng, lặng lẽ nhìn tình hình bên ngoài lồng chim, nàng bị lính canh bao vây xung quanh lồng chim ở khu vật phẩm đấu giá chính này rồi!
Cái nơi này nàng không được vào và cũng chẳng có ai trong chỗ này cả nên một có người phát hiện ra nàng ở đây thì nàng sẽ bị lộ!
Lúc này, bên cạnh đột vang lên một âm thanh nững nịu: “Thưa ngài, Bích Thúy Ty rất thỏa mãn vì được phục vụ cho ngài . Những cái roi da hay nến này… đều là đồ được chế tạo đặc biệt, mời ngài chơi với tôi.”
Mặc dù tiếng Trung hơi không lưu loát nhưng lại trắng trợn như thế khiến Minh Lan Nhược không khỏi cảm thấy vừa ghê tởm vừa ngạc nhiên.
Bên cạnh cũng thật… thú vị!
Không phải nàng chưa từng nghe nói rằng có một số quý tộc thích hành hạ thê thiếp của mình.
Nhưng vẫn còn có người chủ động, thích phục vụ loại chuyện này ư? Thật kỳ lạ và biến thái…
Nhưng nàng chợt nhận ra, nếu buồng bên cạnh có khách tới thì chẳng phải sự xuất hiện của nàng ở đây được giải quyết rồi sao?
Ngay lúc Minh Lan Nhược đang định vén tấm rèm lụa đang che bản thân lên thì đột nhiên nhìn thấy ông chủ chợ đen đeo mặt nạ vàng ròng dẫn theo một tên lính canh cầm đao bước tới.
Nàng vội vàng rút tay lại và nhìn qua kẽ hở.
“Bích Thúy Ty, bây giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn quấy rầy đại nhân, cút đi điều tra cho ta xem tên trộm đến từ đâu, và trấn tĩnh các khách hàng khác nữa cho ta!” Tên chủ chợ đen u ám hét lên.
Sau đó Minh Lan Nhược nhìn thấy một mỹ nữ đầy đặn bán khỏa thân đến từ Tây Vực bối rối bò ra từ chiếc lồng chim khổng lồ bên cạnh.
Ả ta thản nhiên kéo quần áo lên, miễn cưỡng chào rồi dẫn lính canh đi.
“Đại nhân, trước tiên ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt, tí nữa nó sẽ quay lại sau.” Mặc dù có thể thấy tên chủ chợ đen rất khó chịu vì chuyện vừa rồi.
Nhưng hắn ta vẫn cố giữ thái độ lịch sự với người đàn ông đeo mặt nạ quỷ mặc áo choàng mặt trăng máu màu đen.
“Đi đi.” Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ thản nhiên nói.
Sau khi cái tên chủ chợ đen rời đi, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ quay lại, nhìn thẳng về phía Minh Lan Nhược.
Đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của hắn giống như những mũi tên sắc lẹm khiến Minh Lan Nhược hơi sững người nhưng nàng lại có cảm giác quen thuộc đến lạ lùng.

Ads
';
Advertisement