Minh Lan Nhược - FULL

Chủ nhân nói phải làm cho hai chị em nhà giàu này bớt điên cuồng lại, tặng cho bọn họ toàn bộ người để bọn họ không phá bãi săn nữa và phải khiến bọn họ chú ý, bỏ sức vào khu đấu giá.
Buộc họ phải bỏ ra 10000 lượng tại khu đấu giá!
Từ Tú Dục hơi sửng sốt một tẹo, trong lòng rất ngưỡng mộ Minh Lan Nhược. Nàng chỉ lấy 10000 lượng làm mồi nhử khiến bãi săn ở chợ đen không được mở nữa mà lại còn không khiến người ở đó nghi ngờ!
“Được thôi.” Minh Lan Nhược nheo mắt và thờ ơ đưa 10000 lượng cho Cảnh Minh dưới ánh nhìn tham lam của tên quản gia.
Nàng thật biết khiến người khác phải tin nàng: “Em à, những tên nô lệ này cứ xử lý theo ý em, ai thú vị thì giữ lại, không thì cứ bỏ đi là được. Giờ chúng ta đi khu đấu giá mua vài món đồ tốt thôi.”
Từ Tú Dật liếc nhìn người hầu già của mình, nàng ta vừa yểu điệu vừa thiếu kiên nhẫn ném cung tên: “Lão Trung, ông xử lý chuyện này đi, nếu không ổn thì cứ bán hết đi chứ giữ lại một đống phế vật phiền toái này thì sao mà đi chơi ở kinh thành được nữa!”
Lão Trung đã ngầm hiểu: “Vâng.”
Nhìn thấy sự khinh thường và thờ ơ của bọn họ, tên quản gia không nhịn được mà tự lẩm bẩm rằng bọn họ đã tiêu đống tiền mua chỗ nô lệ ấy về mà giờ lại vứt bỏ chúng đi.
Rốt cuộc thì cũng chỉ là một người quyền quý giàu có và hống hách thôi!
Hắn ta ngày càng ân cần chào hỏi bưng trà rót nước cho người khác hơn, gần như là khom lưng khuỵu gối nịnh hót. Nhưng dù sao thì hắn ta cũng làm việc kiếm tiền mà nên không việc gì phải xấu hổ!
,,,
Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật đi ra khỏi bãi săn, hai người nhìn nhau rồi khẽ cười.
Bọn họ diễn màn kịch này không tệ!
Nàng thì thầm với Từ Tú Dật: “Sau khi nhờ chú Trung đưa người ra ngoài thì hãy bí mật thông báo cho người dân Bá Thảo Đường để tái định cư những người tị nạn này, ta cần nghe ngóng một số thông tin của Đông Bắc Tân Cương từ họ.”
Từ Tú Dật gật đầu: “Chị Minh yên tâm đi!”
Không lâu sau, cả hai người đều đi vào nơi đấu giá.
Có khá nhiều người ngồi tầng trên và tầng dưới ở nhà đấu giá hình tròn.
Lúc này ở trong căn phòng riêng sang trọng nhất có một người rất thanh nhã bắt chéo đôi chân dài, tựa vào chiếc gối mềm mại nhung đỏ kiểu Tô Đan.
Đôi môi mỏng thanh tú dưới chiếc mặt nạ răng quỷ nhấp một ngụm rượu đỏ tươi trong ly, uể oải hỏi: “Vật phẩm đấu giá chính của hôm nay là gì? Chủ nhân của ngươi chuẩn bị chơi kiểu gì đây?”
Vật phẩm chính của mỗi cuộc đấu giá ở chợ đen đều rất đặc biệt. Vật phẩm có giá trị nhất có thể là người hoặc đồ vật, nhưng cách đấu giá của từng vật phẩm chính lại không giống nhau.
Người đẹp Tô Đan đang quỳ cạnh đầu gối của hắn ta cúi xuống, quyến rũ lộ ra bộ ngực đầy đặn như muốn tràn ra ngoài của ả ta.
“Thưa ngài, những vật phẩm đấu giá phía trước đều là những vật phẩm bình thường, còn vật phẩm đấu giá chính thì rất tinh xảo và đắt tiền. Một tiếng rưỡi nữa bắt đầu đấu giá cơ, ngài có muốn đi xuống khu triển lãm trước để xem các sản phẩm khác không?”
Cái mà Bích Thúy Ty gọi là khu triển lãm ấy là một khu vực được bao phủ bởi chiếc lều lụa màu đỏ hồng khổng lồ được trang trí công phu ở phía tây của nhà đấu giá.
Thi thoảng sẽ có những người đẹp thuộc nhiều phong cách khác nhau ra vào, ngoài những người đẹp đến từ Trung Nguyên còn có những người đẹp đến từ Tô Đan, Xiêm La, Đại Thực đế quốc,… Làn da trắng mắt xanh, tóc vàng da bánh mật,… đều có thể tìm thấy ở đây.
Đương nhiên sẽ có những vị khách quý đeo mặt nạ trắng thi thoảng được dẫn vào trong, sẽ có những tiếng cười dịu dàng phóng đãng của phụ nữ cùng với những tiếng thở dốc của đàn ông vang lên khiến bầu không khí trở nên thật suy đồi và mơ màng.
Người đàn ông vừa hứng thú vừa lạnh lùng tới gần chiếc gối mềm mại: “Cố làm ra vẻ huyền bí cũng vô dụng thôi.”
Bích Thúy Ty ân cần nắm lấy bàn tay đang đeo găng tay màu đen của hắn ta, ngẩng đầu quyến rũ nói: “Em không có tỏ ra huyền bí đâu, chỉ là ở dưới đó thứ tốt đẹp em muốn giới thiệu cho đại nhân thôi.”
Đại nhân luôn đeo găng tay khi đến đây, những chiếc cúc cổ áo tinh xảo và lộng lẫy được cài lên tới trên cùng, trông thật kín kẽ và toát lên sự kiêng cữ, cấm dục.
Nhưng nó lại khiến người khác muốn được hắn ta thuần hóa và chơi đùa.
Bích Thúy Ty không nhịn được liếm môi: “Thần thái lúc đại nhân chơi phụ nữ chắc hẳn rất quyến rũ nhỉ.”
“Chậc, Bích Thúy Ty à, ngươi cứng miệng như vậy nên một chút thông tin gì cũng không biết, ngươi nói đại nhân làm sao có hứng thú với ngươi đây?” Một giọng nói du đãng đột nhiên vang lên.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ nhìn xuyên qua tấm rèm liếc người đàn ông to cao vừa đi vào: “Ngươi đến muộn rồi Cáo Bạc.”
Người đến có mái tóc đen dài, tùy tiện mặc một chiếc áo choàng bó sát trên người, để lộ ra đường cong ngực gợi cảm.
Dù hắn ta đeo nửa mặt nạ cáo nhưng vẫn có thể nhìn thấy những đường nét rất sắc sảo trên khuôn mặt anh ta, vẻ ngoài sâu sắc, đẹp trai mà chỉ người lai mới có được và đôi mắt màu xám bạc vô cùng quyến rũ.
Cáo Bạc cười rạng rỡ: “Chậc, chẳng phải là vừa tới kinh thành ta đã vội vàng tới đây để gặp đại nhân yêu quý của ta sao? Ngài có nhớ ta không đấy?”
Hắn ta nhiệt tình đến nỗi hơi phù phiếm nhưng lại mang tới không khí vui vẻ mà không hề khiến người khác khó chịu.
Người đàn ông được gọi là “đại nhân” ném cho hắn một túi rượu, cười nhạo nói: “Ngồi đi.”
Hắn ta cầm lấy rượu, không khách khí dùng mông đẩy Bích Thúy Ty sang một bên rồi ngồi cạnh chân của “đại nhân”.
Bích Thúy Ty tức giận không nhịn được mà liếc người đàn ông đeo mặt nạ cáo: “Mẹ kiếp, sao ngươi cứ phải ép ta làm gì vậy!”

Ads
';
Advertisement