Minh Lan Nhược - FULL

Ngay cả khi đối diện với Vân Nghê vẫn luôn kiên trì ở bên cạnh mình, lúc trước hắn cũng chỉ coi nàng ta là thuộc hạ mà mình đã thiếu nợ, hắn ôm nàng ta rời đi, một là vì thật sự cho rằng Minh Lan Nhược ra tay với Vân Nghê nên hắn mới nổi giận, hai là vì lúc đó hắn cảm thân sức khỏe Vân Nghê kém như vậy là do mang thai hài tử của hắn, lại vì cứu hắn dẫn tới sinh non gây ra.
Hắn chưa bao giờ thật sự coi Vân Nghê là nữ nhân của mình.
Nghe thấy giọng điệu buồn bực của hắn, Minh Lan Nhược xoay nhẹ đầu ngón tay quanh cái tua mũ bông tinh xảo của hắn, không chút cảm xúc hừ một tiếng: “Thôi bỏ đi, dù sao từ lần đó về sau, ta cũng biết được làm người phải dựa vào bản thân mình nhiều hơn.”
Thương Kiều siết chặt vòng tay đang ôm quanh eo nhỏ của nàng, giọng nói khàn đặc, trầm xuống: “Nàng… có thể dựa vào ta.”
Hắn hiếm khi muốn giải thích điều gì đó, bởi vì hắn cực kỳ chán ghét thái độ của nàng đối với mình sau ngày hôm đó.
Nàng đã hoàn toàn thu lại sự quan tâm và tình cảm dành cho hắn, khi gặp hắn đã không còn những cảm giác dịu dàng, ngượng ngùng, chỉ còn lại sự “thân tình” lạnh nhạt.
Hắn chỉ có thủ đoạn đầy mình, khi đối mặt với thái độ này của nàng, lại không hề có chút lực phản kích nào.
Sau khi nếm trải sự ngọt ngào của cảm giác quyến luyến và ái mộ mà nàng dành cho mình, dục vọng trong lòng hắn đã bị phóng đại vô hạn, đã sớm không thể chỉ coi nàng là người thân được nữa.
“Thương Kiều giữ lấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp chỉ lớn chừng một bàn tay của nàng, kiên nhẫn nhấn mạnh: “Sẽ không còn chuyện như vậy nữa.”

“Minh Lan Nhược nhìn vào đôi môi mỏng nhếch lên của hắn, bất chợt kéo dây mũ của hắn, nhẹ nhàng nói.

“Không phải ta không tin tưởng ngài, chỉ là ta mong quân như gió, ta giống như chim xanh, thuận gió bay thẳng lên Bạch Ngọc Kinh; ta mong quân như nước, ta sẽ làm thuyền, ba nghìn dặm sóng cả, căng buồm ra biển cả, từ đó biển cả và thuyền cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.”
Trong một mối quan hệ, nếu chỉ luôn phụ thuộc vào người khác mà không trưởng thành, không có sức mạnh nắm tay nhau cùng đi, sớm muộn cũng chỉ là một phần của quá khứ mà thôi.
Giống như bi kịch “Tần Vương lãnh khốc yêu tha thiết Trắc Phi Đông cung”
“Thương Kiều cúi đầu nhìn nàng chăm chú, tiểu cô nương của hắn… càng ngày càng rực rỡ xinh đẹp, cũng càng ngày càng khiến hắn mê đắm.

“Cũng càng lúc càng giống… trưởng tỷ của Tiêu gia.

“Nhưng hắn thà rằng, nàng mãi mãi đừng giống trưởng tỷ của Tiêu gia… một đi không trở lại.

Hắn đột nhiên chậm rãi ôm chặt lấy nàng: “Nếu một ngày nào đó nàng không muốn bay cao lên chín vạn dặm, không muốn chèo thuyền du ngoạn biển cả, vậy cứ nghỉ ngơi trong gió, ngủ trong biển, ta sẽ không để nàng rơi xuống.”
Minh Lan Nhược sửng sốt một lúc, bất chợt trong mắt hơi ửng đỏ, vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, khẽ nói: “Được, ta tin ngài.”
Kể từ sau ngày hôm đó, cuối cùng không thể nói ra lời “yêu” kia, bây giờ như vậy có lẽ đã là rất tốt rồi.
Dù sao nếu như trên đời này có người không quan tâm ngươi là chim xanh hay thuyền lớn, hay chỉ là một nhánh tơ hồng, hắn sẽ vẫn sẵn lòng chấp nhận ngươi, không để cho ngươi không có chỗ dựa, đó đã là điều rất may mắn.
Về phần tương lai thế nào thì phải xem hắn thể hiện.
Cho dù nam nhân có nói hay đến đâu, vẫn phải xem hành động mới biết được, dù hắn có là thái giám thì cũng như vậy.
Thương Kiều đưa tay ôm lấy nàng bước ra khỏi thiên lao, giọng điệu lạnh lùng lại dịu dàng dỗ dành: “Sau này, bản tọa chỉ ôm một mình nàng có được không?”
Minh Lan Nhược gật đầu, trái tim giống như như được ngâm trong làn nước ấm, mềm mại.
Nàng đã mệt mỏi hai ngày, gần như không hề chợp mắt chút nào, ngửi thấy mùi trầm hương trên người hắn, nàng không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.
Thương Kiều nhìn nữ hài trong lòng mình, bàn tay nhỏ nhắn của nàng vẫn còn nắm chặt lấy vạt áo của hắn, giống như hoàn toàn dựa vào hắn.
Trong đôi mắt phượng lạnh lẽo đầu vẻ dịu dàng, sâu lắng, lại có tia sáng cố chấp quỷ dị.
Hắn như đang ôm báu vật, gần như đắm chìm vào hương thơm mềm mại trên mái tóc nàng.
Hắn chắc chắn sẽ mãi mãi che chở cho nàng.
Cho dù nàng không chịu nói yêu hắn, cũng không sao…
Trước đây, tiểu cô nương của hắn chưa bao giờ thuộc về hắn, hắn không dám mơ ước xa vời.
Nhưng một khi nàng đã chủ động tới gần hắn thì quãng đời còn lại sau này nhất định phải vĩnh viễn thuộc về hắn, nếu không hắn sẽ bẻ gãy cánh của nàng, đánh chìm thuyền của nàng…
Hắn vẫn luôn muốn chiếm lấy thiên hạ này, chỉ là trước đây, hắn có rất nhiều kiên nhẫn, chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Nhưng bây giờ, hắn nhận ra, nếu như một ngày mình còn chưa ngồi lên vị trí tối cao của thiên hạ thì nàng ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn, sẽ vĩnh viễn không thể danh chính ngôn thuận thuộc về hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp đi.
Chỉ cần nghĩ đến việc tiểu cô nương của hắn khó khăn lắm mới chủ động mở lòng với hắn nhưng lại trở thành thê tử của người khác, trở thành Tần Vương Phi thì cơn giận dữ bạo ngược trong lòng hắn đã nổi lên, chỉ muốn giết hết tất cả mọi người trong kinh thành này!
Hắn cần phải tăng tốc tốc độ xử lý những “Chướng ngại vật” cản trên đường đáng ghét kia…
Thương Kiều ôm Minh Lan Nhược, nhìn về phía cung điện vàng son lộng lẫy cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn.
Dưới một người trên vạn người, cuối cùng vẫn là dưới một người!
“Khi Minh Lan Nhược tỉnh dậy thì sắc trời đã sáng rõ.

Nàng chỉ cảm thấy một giấc ngủ vô cùng ngon lành, mơ mơ màng màng ngồi dậy, đang định giống như những ngày trước cúi đầu xuống hôn hài tử mềm mại thơm tho bên cạnh.
Nhưng không ngờ lại đột nhiên hôn phải đôi môi mỏng, với chóp mũi cao thắng tắp đè lên trên mặt nàng, cơ thể đối phương cao lớn mà cứng rắn.
Nàng giật mình một cái, cả người ngay lập tức tỉnh táo, nam nhân! Có nam nhân trên giường của nàng!

Ads
';
Advertisement