Đại cô cô quản sự cực kỳ buồn bực: “Bẩm bệ hạ đương nhiên không có, mọi người của Tu Đức Ti có thể làm chứng!”
Biểu cảm mặt đại trưởng công chúa Nguyên Gia khó coi vô cùng, cơ thể cũng bắt đầu phát run: “Làm sao… Làm sao có thể?”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói: “Thế nào, Đức Huệ huyện chúa vốn không có bị ta bắt đi, cũng không hề bị nghiêm hình tra tấn, đại trưởng công chúa Nguyên Gia thất vọng lắm hả?”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi gài bẫy hại ta!” Đại trưởng công chúa Nguyên Gia lập tức hiểu ra điều gì, chỉ vào mũi Minh Lan Nhược mắng.
Minh đế bực bội nói: “Câm miệng, quỳ xuống!”
Nguyên Gia ngu xuẩn này, cuối cùng muốn làm gì!
Một tiếng thình thịch vang lên, đại trưởng công chúa Nguyên Gia chật vật quỳ xuống.
Minh Lan Nhược cười lạnh: “Nếu Đức Huệ huyện chúa không bị gì, vậy thần muốn mời Đàm ma ma vào làm chứng cho thần.”
Minh đế đành phải gật đầu.
Sau đó Đàm ma ma cầm một mâm lụa tơ tằm đi vào, bà ta hung hăng trừng đại trưởng công chúa Nguyên Gia một cái, sau đó “Phù phù” một tiếng quỳ trên mặt đất.
“Bệ hạ, mâm lụa tơ tằm bị bỏ thuốc này chính là nguyên nhân dẫn đến bệnh tim của Thái hậu bộc phát, nguyên liệu tơ tằm làm lụa là phủ Đại trưởng công chúa đưa tới.”
Bà ta lại nói tỉ mỉ rằng những hoa giả này chỉ cho người cung Từ An dùng.
Quá nhiều trùng hợp, đương nhiên cũng không phải trùng hợp, mà là cố ý có người gây nên.
“Bệ hạ, Đàm ma ma đã mời mấy vị thái y kết hợp loại dược vật này, cùng nhau hội chẩn cho Thái hậu nương nương.” Minh Lan Nhược nói.
Mấy vị thái y đi đến, lúc này đây, bọn họ là nhân chứng của Minh Lan Nhược, chứng minh với Minh Đế cách nói của Minh Lan Nhược:
“Bẩm báo bệ hạ, loại dược vật này chính là một loại thuốc kích dục cấm dùng trong tiền triều cung, tối kỵ đối với người có tâm tật nhưng bởi vì không phải độc vật, lại vô sắc vô vị, thần cùng Minh vương phi tra xét rất lâu mới phát hiện một chút lưu lại.”
Đàm ma ma cuối cùng cũng không nhịn được khóc lóc kể lể: “Nhất định là bởi vì trước đó vài ngày Thái hậu nương nương xử trí Đức Huệ Huyện Chúa, đại trưởng công chúa Nguyên Gia ghi hận trong lòng mới có thể trăm phương ngàn kế hại Thái hậu như thế!”
Minh Đế nghe được thì sắc mặt xanh mét: “Ngươi còn có gì để nói, đại trưởng công chúa Nguyên Gia!”
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia tức giận, không kìm được tức giận chỉ vào Minh Lan Nhược thét chói tai:
“Không, điều này không có khả năng, nàng ta vu oan giá họa, hoa giả mà bản cung đưa vào đã hơn mười ngày, phía trên có thấm thứ gì thì chắc chắn cũng đã bốc hơi rồi, làm sao nàng ta có thể tra được còn có thứ sót lại!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ thượng thư phòng rơi vào an tĩnh.
Đại trưởng công chúa Nguyên Gia cuối cùng cũng ý thức được bà ta đã kích động nói ra câu nói kia, dường như tương đương với thừa nhận ngay tại chỗ rằng bà ta cố ý đưa những bông lụa tơ tằm thấm độc dược cho Thái hậu!
Bà ta chính là thủ phạm mưu hại Thái hậu!
“Không… không…không phải, bản cung là nói…” Đại trưởng công chúa Nguyên Gia cố gắng giải thích và cứu vãn, run rẩy như trấu sàng.
Minh Đế giận tím mặt, u ám mà tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Nguyên Gia: “Người đâu, kéo Đại trưởng công chúa Nguyên Gia mưu hại Thái hậu xuống, lăng trì xử tử, tra xét phủ Đại trưởng công chúa!”
Ánh mắt lạnh lẽo của lão ta rơi lên người Đức Huệ đang tràn đầy sợ hãi: “Đức Huệ Huyện Chúa cùng kì phu chém đầu trước cổng thành, còn lại cả nhà nhập tiện tịch, lưu đày Nam Man!”
“Không… bệ hạ… bệ hạ! Đại trưởng công chúa Nguyên Gia tràn đầy tuyệt vọng thét chói tai, mái tóc bạc phơ đầy đầu rủ xuống, càng lộ ra vẻ thê thảm.
Đức Huệ Huyện Chúa nghe được hai chữ chém đầu, hai mắt trợn tròn hôn mê, nước tiểu chảy đầy đất.
Minh Đế cay nghiệt ra lệnh, Hòa công công lập tức triệu thị vệ kéo hai mẹ con đại trưởng công chúa Nguyên Gia và Đức Huệ Huyện Chúa xuống.
Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn một màn này, trước đó nàng một mực kích thích đại trưởng công chúa Nguyên Gia, chính là để kích thích sơ hở dưới sự căm tức của đối phương.
Minh Đế là người đa nghi nhất, tự phụ lại mẫn cảm, đại trưởng công chúa Nguyên Gia độc sát Thái hậu vốn là tử tội.
Nhưng điều khiến Minh Đế phẫn nộ nhất chính là hành vi cố gắng lợi dụng và lừa gạt của Đại trưởng công chúa, lại càng trêu đùa và nhục nhã nhưng lão ta lại bị lừa.
Đây là điều Minh Đế không thể dễ dàng tha thứ nhất, cho nên lão ta mới có thể hạ mệnh lệnh tàn khốc như vậy, coi như là cắn trả ác ý của Đại trưởng công chúa Nguyên Gia.
Minh Đế vẫn chưa hết tức giận nhưng nhìn Minh Lan Nhược, lão ta ho khan một tiếng: “Bệnh tình của Thái hậu thế nào rồi?”
Minh Lan Nhược rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Tìm được dược vật dẫn phát bệnh tim của Thái hậu nương nương, chữa trị đúng bệnh, còn cần một khoảng thời gian, có thể chuyển nguy thành an.”
Minh Đế hơi thở phào nhẹ nhõm, lão ta chần chờ một chút, đuổi những người khác đi.
Lão ta lại chần chờ hỏi: “Bệnh của trẫm… thế nào rồi? Trẫm thấy thân thể mình tốt hơn rất nhiều, đã hơn nửa tháng không sủng hạnh phi tần.”
Minh Lan Nhược nói nếu hắn sủng hạnh phi tần thì dễ điên ngay lập tức, chết bất đắc dĩ tại chỗ nhưng hiện tại lão ta uống thuốc nàng cho, cũng đã mấy ngày, cuối cùng có hiệu quả hay không!
Nhìn Xuân Chiêu Nghi phong tình vạn chủng, vưu vật đa dạng chồng chất ở bên người, lão ta lại không thể cùng nàng ấy linh nhục “Song tu”, thật sự khó chịu!
Minh Lan Nhược nhìn hoàng đế phía trước, đáy mắt sáng nổi lên ánh sáng lạnh như băng, mạng sống của thân nương mình còn đang lơ lửng, mới hơi có khả năng chuyển biến tốt, lão ta thân là nhi tử lại còn nghĩ làm thế nào để chơi nữ nhân.
Thật sự là “đại nhi ngoan” của thái hậu!
Nàng vẫn hời hợt nói: “Bệ hạ nhịn thêm chút nữa đi, còn cần uống thuốc nửa tháng rồi tái khám, thần nữ đi chữa bệnh cho Thái hậu trước.”
Vừa rồi không phải là muốn giết nàng sao?
Bây giờ nhớ tới nàng còn có thể trị bệnh cho lão ta?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất