“Ngươi là đồ tiện nhân lắm lời!” Đại trưởng công chúa Nguyên Gia nghiến răng nghiến lợi, còn muốn mắng thêm gì đó nữa.
Ở ngoài cửa lại vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Bệ Hạ, các thái y trong thái y viện đã bó tay hết cách, cũng không thể cứ khoanh tay ngồi nhìn, Minh Vương Phi đã muốn xem bệnh thì cứ để nàng ấy xem đi.”
Minh Đế nhìn thấy người đến, mặc dù sắc mặt vẫn còn rất khó coi nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn không ít: “Sao ái phi sao lại đến đây?”
Xuân Chiêu Nghi thướt tha mang hộp thức ăn vào, giọng điệu dịu dàng nói: “Nghe nói Bệ Hạ sốt ruột, nô gia cũng lo lắng, cho nên đã nấu canh thanh tâm mang đến cho Bệ Hạ.”
Mặc dù đã trở thành người đứng đầu cửu tần, Xuân Chiêu Nghi vẫn luôn tự xưng là nô gia giống như dân gian, ngọt ngào lại quyến rũ.
Minh Lan Nhược nhìn Xuân Chiêu Nghi, không biểu lộ cảm xúc cụp mắt xuống, che giấu ý cười nơi khóe mắt.
Minh Đế uống một ngụm canh thanh tâm của Xuân Chiêu Nghi, lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi đi xem bệnh cho Thái Hậu đi, không chữa trị khỏi cho Thái Hậu, ngươi và nhi tử của ngươi cũng phải bồi táng theo Thái Hậu.”
Xuân Chiêu Nghi nói cũng có lý.
“Vâng.” Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Trong mắt Đại trưởng công chúa Nguyên Gia lóe lên vẻ tức giận nhưng sau đó lại khôi phục sự bình tĩnh, hừ lạnh một tiếng.
Minh Lan Nhược, một nha đầu thấp hèn chết tiệt kia có thể nhìn ra được cái gì chứ, nàng chết chắc rồi.
Khi Minh Lan Nhược bước vào nội cung, tất cả các cung nữ đang rưng rưng nước mắt, sắc mặt tái nhợt.
Đàm ma ma vừa nhìn thấy nàng, lập tức đi tới bên cạnh nàng, lo lắng hỏi: “Minh Vương phi, phải làm sao đây?”
Thái Hậu nghi ngờ bà đã bị đầu độc. Nhưng các thái y của Thái Y viện, Cung Sự phường đã dùng mọi thủ đoạn và biện pháp vẫn không tra ra được gì.
Không tìm thấy cái gì cả.
Chỉ có đơn thuốc của Minh Lan Nhược mới có Ban Miêu, Ngũ bộ xà và Ngũ quỷ độc hạt… Các thái y tràn đầy nghi ngờ đối với đơn thuốc của Minh Lan Nhược.
Lúc đầu, Thái hậu lười nghe họ cằn nhằn bên tai nên không cho các thái y đến bắt mạch bình an. Cuối cùng lại trở thành “bằng chứng” cho thấy Minh Lan Nhược có ý đồ xấu xa và lừa dối Thái hậu.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Mộ thống lĩnh đã kể toàn bộ sự việc cho ta rồi, ta phải gặp Thái hậu trước đã.”
Đàm ma ma đi cùng nàng ngồi xuống cạnh bên Thái hậu đang xanh xao và bất tỉnh. Nàng lập tức bắt đầu chẩn mạch của Thái hậu, kiểm tra máu mà Thái hậu nôn ra, đồng thời kiểm tra thân thể của Thái hậu.
Sau lần kiểm tra này, sắc mặt của Minh Lan Nhược càng ngày càng đen đen hơn, nàng càng ngày càng kinh hãi hơn.
Vốn dĩ nàng cho rằng Thái hậu bị trúng độc nhưng sau khi kiểm tra, nàng phát hiện mạch đập của Thái hậu rất hỗn loạn, khí huyết tắc nghẽn, mạch càng ngày càng yếu, quả thực giống như là một cơn đau tim vậy!
Bây giờ Thái hậu đang dùng nhân sâm và những thứ khác để có thể giữ mệnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì e rằng qua ngày mai là Thái hậu sẽ không qua khỏi!
Nhưng vì sao cơ chứ!
Nàng chắc chắn bệnh của Thái hậu đang phát triển theo chiều hướng tốt lên mà. Tuy rằng không thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng chắc chắn bây giờ không thể đột ngột phát tác đến mức suýt chết như vậy được!
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, lấy ra ngân châm rồi bắt đầu châm vào người của Thái hậu!
Đồng thời, nàng ra lệnh cho Đàm ma ma đuổi những cung nhân khác ra ngoài. Sau đó lấy Đại Hoàng ra, lấy một chiếc thìa bạc nhỏ vỗ vào mông nó: “Tiểu đi! Nhanh lên, nếu không chúng ta sẽ không sống nổi đâu!”
Đại Hoàng không hài lòng mà nhấc mông lên, tiểu ra mấy giọt.
Thật là, chỉ có suốt ngày dùng nó làm thuốc là giỏi, nó làm gì chữa bách bệnh được!
Minh Lan Nhược tựa hồ nhìn thấu được sự không vui của nó, thấp giọng nói: “Ngươi là vật quý giá để bảo mệnh đó, đừng tức giận như vậy nữa!”
Nàng đương nhiên biết Đại Hoàng không thể trị bách bệnh nhưng toàn thân của nó đâu cũng là bảo bối mà.
Tác dụng bảo mệnh của nước tiểu của nó còn mạnh gấp trăm lần so với nhân sâm và linh chi.
Nhiều khi, điều quan trọng nhất là giữ được mạng sống cho người bệnh. Chỉ khi giữ được mạng sống của người bệnh thì người ta mới có thể nghĩ ra những phương pháp để cứu mạng!
Đại Hoàng ngạo nghễ hừ một tiếng, ma nữ này vẫn biết nó là một bảo bối à.
Nó còn chưa kịp hừ xong thì Minh Lan Nhược đã thô bạo nhét nó vào túi.
Minh Lan Nhược nhìn Đàm ma ma bưng nước vào, lập tức đặt chiếc thìa nhỏ trong tay vào giữa môi của Thái hậu, sợ dọa đến Đàm ma ma.
Đàm ma ma cũng không nghĩ nhiều chứ đừng nói đến việc hỏi thêm gì, bà chỉ biết Minh Lan sẽ không làm hại Thái hậu mà thôi! Dù sao, nếu Thái hậu chết thì Minh Lan Nhược cũng sẽ chết theo.
Quả nhiên, một lúc sau, sắc mặt của Thái hậu dường như không còn tái nhợt như vừa nãy nữa. Đàm ma ma lập tức vui mừng: “Thái hậu được cứu rồi sao?”
Minh Lan Nhược khẽ cau mày: “Không, lần này rất nghiêm trọng, nếu không tìm ra nguyên nhân gây bệnh cho Thái hậu thì chỉ sợ Thái hậu sẽ gặp nguy hiểm…”
“Quả nhiên là trúng độc sao!” Đàm ma ma lập tức hỏi.
Minh Lan Nhược lắc đầu: “Không phải trúng độc nhưng mà… Đột nhiên đau tim nặng như vậy, hình như có thứ gì đã kích thích khiến Thái hậu phát bệnh. Chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân đã.”
Đàm ma ma thở dài: “Lão nô cũng đã cùng với rất nhiều người trong cung kiểm tra mọi thứ rồi. Ngay cả Hòa Đại tổng quản cũng phái người tới giúp kiểm tra, ăn mặc chi phí. Cũng không phát hiện ra điều gì bất thường cả.”
Đông Xưởng biết một số phương pháp đặc biệt, nếu ngay cả bọn họ cũng không tìm thấy gì. Chỉ sợ cho dù có thứ gì đó thì bây giờ nó cũng biến mất rồi.
Minh Lan Nhược khẽ cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt có một con bướm vỗ cánh bay đi.
Nàng lập tức nheo mắt lại, không, làm gì cũng sẽ để lại dấu vết mà thôi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất