Minh Lan Nhược - FULL

Cô nương này đọc rất nhiều sách, được Từ đại nhân nuôi dạy cực kỳ tốt, rất có dáng vẻ của nữ Tiểu Gia Cát.
Mà Từ Tú Dật có thể nói với nàng những lời này, có thể thấy được là Từ đại nhân đang lấy lòng nàng, âm thầm nói cho nàng biết cho dù nàng bị ép buộc gả cho Tần Vương, bọn họ cũng đã thấy được bản lĩnh và năng lực của nàng.
Ở trong mắt bọn họ nàng vẫn là đại tiểu thư Minh gia, mà không chỉ là bình thê của Tần Vương.
Khi nói chuyện, đã nghe thấy tiếng pháo đốt ngoài cửa vang lên, có tiếng hỉ bà từ rất xa vọng đến: “Tân lang quan tới.”
Minh Lan Nhược nhìn sắc trời đã tối, sắc mặt đanh lại, thản nhiên nói: “Chuẩn bị khăn trùm đầu đi.”
Nhìn Minh Lan Nhược đội khăn trùm đầu lên, được nha hoàn, bà hỉ đưa ra cửa.
Mạc Phi Yến không kìm được nỗi buồn: “Nữ tử xinh đẹp thông minh như Minh tỷ tỷ, vậy mà cũng thân bất do kỷ hết lần này đến lần khác gả cho người mình không thích.”
Từ Tú Dật than nhẹ: “Đây chính là số mệnh của nữ tử chúng ta, không thể nào được theo ý mình.”
Mạc Phi Yến cắn răng, đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn trợn trừng: “Hừ, ta muốn gả cho người mình thích, tiểu tốt vô danh, chỉ cần ta thích, còn lâu mới bị ép buộc gả cho người mình không thích!”
Từ Tú Dật thản nhiên liếc khuê mật một cái: “Trong đầu muội chỉ có nam nhân thôi sao, chưa từng nghĩ đến việc không gả đi sao?”
Mạc Phi Yến ngẩn người: “Tỷ nói cái gì, làm gì có nữ tử nào không gả đi.”
Từ Tú Dật nắm chặt váy, thần sắc phức tạp: “Ta không muốn gả đi, nếu như ta là nam tử, nhất định sẽ tham gia khoa khảo thậm chí là tập võ, ta không muốn cả đời này chỉ có thể có định bị nhốt trong một vùng trời nhỏ bé.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng ta vô cùng tán thưởng Minh Lan Nhược, dường như lễ giáo không có tác dụng đối với nàng.
Rõ ràng sắp đối mặt với nhiều đường cùng như vậy, nữ tử bình thường đã không sống nổi từ lâu rồi nhưng Minh Lan Nhược dường như lúc nào cũng có cách phá bỏ đường cùng, từng bước hóa nguy thành an!
Đến cả phụ thân cũng khen nàng có thủ đoạn có bản lĩnh, tâm trí cứng cỏi.
Ở đầu bên này, Thượng Quan Hoành Nghiệp thay hồng bào tân lang, dẫn người thúc ngựa tới phủ Minh phi.
Nhìn thấy một màn náo nhiệt này, ai nấy chúc mừng hắn ta cưới được hai phòng kiều thê liên tiếp, tâm trạng hắn ta rất tốt.
Từ trước đến nay cưới Chu Trường Nhạc là sự sắp xếp của mẫu thân nhưng cưới Minh Lan Nhược là thu hoạch ngoài ý muốn.
Mọi người cảm thấy hắn ta cưới đại tiểu thư Minh gia là thiệt thòi.
Nhưng trong lòng hắn ta biết rõ, lợi ích đem đến từ việc cưới Minh Lan Nhược tuyệt đối không ít hơn cưới Chu Trường Nhạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Minh Lan Nhược đội khăn trùm đầu màu đỏ đi từ trong căn phòng phía xa ra, đáy mắt hắn ta lóe lên kinh diễm.
Dưới khăn trùm đầu đỏ, bộ dao hoa mỹ, tua rua trân châu đỏ vàng lay động, khuôn mặt mỹ nhân thanh diễm tuyệt sắc dưới khăn trùm đầu như ẩn như hiện.
Thượng Quan Hoành Nghiệp không kìm được tim đập như trống, lúc hắn ta cưới Chu Trường Nhạc, cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Hắn ta nhíu mày, xoa xoa ngực mình, không hề thích cái cảm giác tiểu tử mới lớn nhìn thấy người trong lòng này của mình.
Minh Lan Nhược đang định vịn tay Xuân Hòa đi về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, đột nhiên không biết một bàn tay thon dài tái nhợt ở đâu ra bắt lấy bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh của nàng.
Minh Lan Nhược sửng sốt, quay đầu lại nhìn.
Thương Kiều mặc một thân mãng bào đỏ sẫm, đầu đội mũ ô sa mạ vàng không biết đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào, yên lặng nhìn nàng.
Nàng không kìm được sửng sốt: “Ngài, sao ngài lại tới đây?”
Cuối cùng hắn vẫn tới…
“Tiểu cô nương của bản tọa xuất giá, thân là trưởng bối của nàng, sao có thể không tới?” Thương Kiều thản nhiên nói.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên chiếc bộ dao hồng ngọc trên búi tóc nàng, mắt phượng lóe lên ý cười u ám tối nghĩa: “Rất ngoan, ngươi đeo chiếc bộ dao này rất đẹp, bổn tọa rất thích.”
Minh Lan Nhược hơi ngơ người, nàng nặn ra tiếng nói từ trong kẽ răng: “Ha ha, cảm ơn ban thưởng của ngài!”
“Đừng khách khí!” Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang muốn rút về của nàng, mỉm cười mạnh mẽ dắt nàng đi về phía trước.
“Đừng nhúc nhích, để người khác nhìn thấy hình tượng không tình nguyện này của nàng, còn cho rằng nàng không biết điều, bản tọa dẫn dâu cho nàng là thể diện lớn đến nhường nào, nàng nên biết.” Thương Kiều ung dung nói.
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, bộ ngực mềm mại phập phồng không ổn định, nàng biết ngay một khi bệnh của đại ma đầu này tốt hơn một chút thì lại là cái vẻ há mồm ngậm miệng là khiến người ta chán ghét!
Kiếp trước nàng ghét tên này, đúng là không phải không có lý do.
Nàng ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng vậy, cảm ơn Đốc chủ cho ta thể diện.”
Nếu là nam nhân khác đưa nữ nhân mình yêu thương gả cho người khác, chắc hẳn sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ lại bi thương.
Nhưng đến tên đại ma đầu này, hắn có thể làm cho người ta tức chết, chứ không hề cảm thấy có chút bi thương nào.
Minh Lan Nhược rũ đôi mắt sáng xuống, mỉm cười nhưng bởi vì hắn ở bên cạnh nên trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Thương Kiều cầm chặt tay nàng, không nói gì, chỉ có ngón tay dài gắt gao giữ chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, phảng phất như sẽ không bao giờ buông ra.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đứng ở ngoài viện, nhìn Thương Kiều bất ngờ xuất hiện bên cạnh Minh Lan Nhược, cầm tay nàng dắt ra ngoài.
Ngay vội ánh mắt của hắn ta trở nên phức tạp, chỉ cảm thấy hình ảnh kia chói mắt lạ thường.
Thương Kiều mặc một thân mãnh bào đỏ sẫm tượng trưng cho quyền lực, trên vai áo choàng hoa lệ thêu hoa văn vàng sậm khiến cho thoạt nhìn hắn khí thế phi phàm, đứng bên cạnh Minh Lan Nhược cũng mặc một thân đỏ vàng như vậy, vô cùng xứng đôi.
Giống như… hắn mới là tân lang mặc trang phục lộng lẫy đến cưới tân nương vậy.

Ads
';
Advertisement