“Này, ngươi… đồ nữ nhân thối tha đáng chết… khụ khụ khụ… đó là ngựa của ta!” Thượng Quan Hoành Nghiệp quả thật bị chọc cho tức chết!
Nhưng động tác thành thạo của Minh Lan Nhược khiến trái tim hắn ta bỗng nhiên đập mạnh một cái, hắn ta không nhịn được mà đặt tay lên ngực.
Nữ nhân kia cưỡi ngựa lợi hại như vậy sao? Rốt cuộc là từ lúc nào nàng biết được nhiều thứ như vậy… mà hắn ta lại không biết
Minh Lan Nhược cưỡi ngựa phi nhanh đến Đông Xưởng, nàng nhanh chóng xuống ngựa, nâng váy rồi vội vã xông vào trong.
Hòa công công ở phía sau vừa chạy theo vừa giữ chiếc mũ lệch trên đầu, nhắc nhở: “Tiểu tổ tông, chậm chút, người đợi ta nữa!”
Suốt đoạn đường cưỡi ngựa này, ông ta phát hiện tài cưỡi ngựa của đại tiểu thư Minh gia không biết học từ đâu mà giỏi đến thế.
Thật dọa chết người ta, nhiều lần suýt nữa tưởng rằng nàng sẽ giẫm lên người khác nhưng cuối cùng lại tung ngựa lướt qua.
Ai không biết có lẽ còn cho rằng nàng là một cô nương đến từ thảo nguyên, lớn trên lưng ngựa nữa!
Minh Lan Nhược chạy một mạch đến trước cửa phòng của Thương Kiều rồi, lão Hòa mới đuổi kịp nàng, vội vàng kéo nàng lại, khẽ nói: “Đại tiểu thư, thật ra Đốc chủ đã khá hơn nhiều rồi nhưng mà…”
Minh Lan Nhược khựng lại, do dự một hồi rồi mới quay người bước vào.
Bên trong, người ấy đang ngồi trước bàn sách, múa bút thành văn. Bộ áo mãng bào màu đỏ như lửa, lớp vải dệt bên ngoài thêu hoa văn vàng, gương mặt thanh tú lạnh lùng, môi mỏng đỏ tươi, càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết.
Vẫn là hình dáng quen thuộc trong ký ức, nàng thở phào nhẹ nhõm, đưa tay chỉnh lại cây trâm vừa rồi bị lệch khi cưỡi ngựa, rồi bước vào: “Hôm nay, tiểu nữ vẫn chưa chúc Đốc chủ xuất quan.”
Thương Kiều ngừng bút, thản nhiên nói: “Ngươi gọi ta là gì?”
Đôi mắt long lanh của Minh Lan Nhược khẽ chuyển động: “Vậy tiểu nữ chúc mừng cữu cữu ngài xuất quan?”
Thương Kiều nhướng mày, gõ nhẹ lên bàn: “Lại đây.”
Con mèo nhỏ của hắn ngày càng nghịch ngợm hơn rồi.
Minh Lan Nhược bước tới, nhẹ nhàng nhón chân ngồi lên bàn, nhìn hắn: “Người… đã đỡ hơn chưa?”
Nói rồi, nàng đưa tay bắt mạch cho hắn.
Cảm nhận được mạch đập của hắn đã ổn định hơn nhiều, nàng cuối cùng mới thấy hơi yên tâm: “Đỡ hơn rồi. Người thử độc nhiều năm, lại luyện tà công, trong cơ thể lại vẫn còn cổ trùng, ba thứ này trụ ba phía ngược lại tạo thành thế cân bằng cho cơ thể người, nếu là người thường chắc đã chết không biết bao nhiêu lần.”
Nàng vừa nói, chân mày lại hơi nhăn lại: “Hiện tại Đường lão và Ô Tang cô cô đã tốn nhiều sức lực để hợp nhất ba thứ này, hiệu quả tạm ổn nhưng vẫn còn dư độc chưa giải, người đừng quá kích động, kẻo lại dẫn đến chứng ly hồn…”
Nói trắng ra, loại tâm bệnh này là do cuộc sống bị bóp méo lâu ngày mà ra, muốn khỏi hoàn toàn không dễ, tâm bệnh phải chữa bằng thuốc từ tâm.
Thương Kiều nhìn cô nương trước mặt, mắt nheo lại: “Mấy ngày nay không gặp, ngươi lại chỉ muốn làm đại phu, nói những điều này với bản tọa à?”
Minh Lan Nhược khẽ ho một tiếng, ngước mắt lên, dịu dàng nói: “Thương Kiều, ta rất nhớ ngài, ngài… có nhớ ta không?”
Thương Kiều đột nhiên giữ lấy gáy nàng, cúi đầu gần như tàn nhẫn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng, lưỡi hắn mở hàm răng của nàng ra, thâm nhập vào mỗi góc trong miệng nàng, một mạch chiếm đoạt hết từng giọt nước ngọt ngào trong miệng cùng hơi thở của nàng.
Nàng bị hôn đến mức đầu óc mơ màng, tay đẩy ngực hắn, thở hổn hển: “Chậm chút…”
“Ngươi nói xem… “Hắn cười nhẹ.
Số lần hắn hôn nàng không nhiều, luôn có chút ngây ngô của một thiếu niên nhưng lại mang theo sự dữ dội và quyến rũ, đôi môi mỏng bị hôn càng trở nên đỏ mềm và ẩm ướt, khóe mắt tinh tế của hắn cũng vì dục vọng mà đỏ lên, ánh mắt đầy mê hoặc.
Nam nhân này thật là… sao có thể quyến rũ người khác như vậy?
Thương Kiều ôm lấy nàng, liếm môi mỏng, như một con thú không biết thỏa mãn, bất mãn nói: “Không đủ, nàng hiểu mà.”
Minh Lan Nhược thở dốc, ngực mềm mại phập phồng, gần như theo bản năng quấn quanh cần cổ thon dài của hắn, lần này chủ động hôn lên môi hắn.
Từ lúc đầu bị động tiếp nhận, đến giờ nàng dịu dàng mà xấu hổ dụ dỗ hắn.
Nhiệt độ trong không khí dường như trở nên khô khan nóng rực hơn, tiếng thở dốc của hắn cũng dần lộn xộn và khàn khàn.
Không biết đã qua bao lâu, nàng mới khẽ run lên dựa vào lòng hắn, lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực hắn – thình thịch, thình thịch.
“Dù ngài muốn làm gì… vì ta, nhẫn nhịn một chút được không? Nàng nhẹ nhàng nói.
Cảm giác lồng ngực mình đột nhiên căng cứng, hơi thở nóng rực của hắn trở nên lạnh lùng hung bạo, nàng đưa tay ôm chặt lấy eo thon của hắn, giọng nói mềm mại: “Cầu xin ngài!”
Nàng không muốn hắn vì tức giận mà hành động thiếu suy nghĩ.
Việc làm phản và giết vua mà không chuẩn bị trước chỉ mang lại giết chóc và hi sinh vô ích, nàng càng không hy vọng đời này hắn xảy ra chuyện vì mình.
Thương Kiều bị nàng nói như vậy, lông mày hơi nhíu lại, tia bạo lực âm u ở đáy mắt dần dần tan biến: “Lão Hòa đã nói gì với nàng?”
Minh Lan Nhược nghe thấy giọng nói trên đầu mình mang theo vẻ lạnh lùng đè nén nhưng lòng nàng lại nhẹ nhõm vì ít nhất hắn nguyện ý thảo luận việc này với nàng.
“Lão Hòa nói, ngài vào cung cố gắng ngăn cản hôn sự của ta và Thượng Quan Hoành Nghiệp nhưng hoàng đế từ chối, ngài tức giận phát điên, muốn phế truất hoàng đế, lập tân quân.” Minh Lan Nhược ngẩng mặt nhìn hắn.
Thương Kiều nhìn nàng, ánh mắt u ám phức tạp, cười lạnh: “Một con rối không nghe lời thì nên thay một con khác.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, thở dài: “Ngài đã nghĩ kỹ sẽ đưa ai lên ngôi chưa? Thái tử và Tần Vương không phải là người dễ bị thao túng, nếu họ lên ngôi, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay với ngài.”
Ai có thể cho phép có hổ ngủ bên cạnh mình? Thương Kiều dùng hết tâm kế, vừa làm cho Minh Đế trở thành “ân nhân cứu mạng” của mình, lại thử độc cho Minh Đế, trở thành “chó săn” của lão ta, giúp lão ta trừ khử những phần tử đối lập.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất