Từ Bá gia không phục nói: “Hừ, loại con gái đàng hoàng nào mà lại ăn cơm trước kẻng, không phải thèm muốn nam nhân thì là gì!”
Ông ta không có quyền chức gì, chỉ dựa vào quyền lực của tổ tông và cưới Đức Huệ huyện chúa phàm ăn tục uống, đương nhiên không biết chuyện Minh Lan Nhược được ban hôn sự cho Tần Vương sáng nay.
Ông ta nhìn chiếc eo thon của Minh Lan Nhược, rồi nhìn đến chiếc mông tròn trịa nở nang, không kìm nén được liếm môi một cái, đứng dậy sấn lại gần.
Minh Lan Nhược đi tới quầy hàng bên cạnh phân phó: “Chuẩn bị cho ta ba lạng kê huyết đằng, hai lạng bạch sâm.”
Đây toàn là vị thuốc nam rất quý hiếm Thương Kiều cần phải dùng đến, duy nhất Bách Thảo Đường mới có hàng tích trữ.
Xưng Dược tiên sinh trong quầy còn chưa kịp nói chuyện, phía sau truyền đến tiếng cười híp mắt của nam nhân: “Một lạng kê huyết đằng với hai lạng cốt bạch sâm là vị thuốc rất quý hiếm ở Nam Man, có thể sánh với trăm cân nhân sâm trăm năm ở núi Trường Bạch, sao có thể dễ dàng nói bán là bán như vậy được?”
Minh Lan Nhược quay lại nhìn, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặt hoa da phấn, ngũ quan tạm gọi là tuấn lãng nhưng lại có mắt đào, bọng mắt thâm đen, trên người loè loẹt, có vẻ buông thả dục vọng quá độ.
Nàng híp mắt, nhướng mày: “Sao thế, Từ Bá gia là chưởng quầy nơi này sao?”
Đây là phu quân của Đức Huệ huyện chúa, nổi danh sợ vợ nhưng lại trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!
Từ Bá gia thấy nàng cuối cùng cũng nhận ra mình, kiêu ngạo nói: “Chưởng quầy? Hừ, ta có một phần của Bách Thảo Đường này, ta chính là đại cổ đông ở đây!”
Xưng Dược tiên sinh não nề buồn bực, muốn nói điều gì nhưng bị Minh Lan Nhược ngăn cản.
Đôi mắt trong sáng xinh đẹp của Minh Lan Nhược thoáng hiện lên ý cười: “Thật không, vậy đại cổ đông muốn làm gì vậy, ta có bạc mua thuốc mà.”
Từ Bá gia biến thái săm soi eo và ngực nàng: “Kê huyết đằng và cốt bạch sâm dù có bạc cũng khó mà mua được, không bằng Điệu Vương Phi cùng ta lên sương phòng trên lầu trao đổi chút chuyện, nếu ngươi có thể thoả mãn ta, đương nhiên ta cũng sẽ thoả mãn ngươi!”
Vương ma ma suýt nữa không kìm được muốn tiến lên chửi người.
Minh lan nhược cười lạnh, giữ lại bà ta: “Thật không? Ngươi làm gì để khiến ta thoả mãn nào?”
Từ Bá gia kiêu ngạo là anh tuấn kiệt xuất, ưỡn chiếc bụng ục ịch tiến lên từng bước một, nở nụ cười dâm loạn: “Điệu Vương Phi vẫn luôn cô đơn khó kiềm chế, ai ai cũng biết ta giỏi nhất là an ủi nữ nhân cô đơn.”
Không ngờ rằng ông ta vừa dứt lời thì một chiếc giày thêu đã đập trên đầu hắn, khiến ông ta bực mình, giận dữ quay đầu lại lườm phía sau: “Con mẹ nó, là ai dám…”
Rốt cuộc nhìn thấy trước mặt một nữ tử trung niên, xúng xính y phục gấm hoa toả hương thơm ngát, tay giữ xích mấy con chó dữ cao cỡ nửa người đi vào.
Trên gương mặt gầy gò của Đức Huệ huyện chúa hiện lên sự lạnh lùng, nhìn ông ta chằm chằm: “Ngươi muốn an ủi ai đó hả?”
Nhất thời mặt mũi Từ Bá gia trắng nhợt, nhất là khi nhìn thấy bên cạnh thị nữ là một thân hình mảnh khảnh trong bộ váy màu vàng, ông ta vội cười gượng: “Không có, không có… sao phu nhân lại tới đây.”
Nói xong đã muốn đánh bài chuồn.
Ai ngờ mấy con chó dữ trong tay Đức Huệ huyện chúa há mồm nhe răng về phía ông ta, lộ ra cái mồm đầy răng nhọn: “Gấu gấu gấu…”
Từ Bá gia mềm nhũn chân, vội vàng lấy lòng nịnh: “Phu nhân…”
“Hừ, con ngựa Dương Châu ngươi nuôi vẫn chưa no bụng, ngươi còn dám đến Bách Thảo Đường của ta tư thông với tiện phụ vô sỉ!”
Đức Huệ huyện chúa sai người nắm tóc thiếu nữ kia, đẩy ngã nàng ta trước mặt Từ Bá gia.
Nếu nói ngựa Dương Châu gầy ốm, hay chính là nói những ả kỹ nữ ở Dương Châu mua những đứa bé gái xinh xắn, đổ rất nhiều tiền từ bé, mời người dạy dỗ cầm kỳ thi hoạ, còn dạy Phòng Trung Thuật.
Như vậy, các cô nương vừa có khí chất tiểu thư khuê các, vừa biết đàn hát, chưa kể sàng kỹ cao siêu, có thể nói là báu vật tuyệt diệu, chuyên môn phục vụ cho quan nhân quý tộc.
“Bá gia, cầu xin ngài cứu ta với, huyện chủ muốn bán ta vào kỹ viện!” Đôi mắt nàng ta tràn đầy sự sợ hãi, cố gắng quỳ bò đến chỗ Từ Bá gia, gắng sức túm cái quần của ông ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất