Minh Lan Nhược hiểu ra ngay hắn lo lắng điều gì.
Nếu hắn chỉ là ‘cữu gia gia’ của Tiểu Hi, Tiểu Hi sẽ gặp ít nguy hiểm hơn vì hắn, dù sao thì Thiên Tuế Gia cũng có hơn chục ‘nghĩa tử’.
Nhưng nếu chẳng may có kẻ lòng dạ đen tối biết được quan hệ giữa hắn và Tiểu Hi, điều đó chắc chắn không tốt cho Tiểu Hi.
Nhất là bây giờ, vì nàng không còn trực tiếp can thiệp vào cuộc chiến giữa Thái tử và Tần Vương, cho nên sự việc không phát triển nhanh chóng như ở kiếp trước, đến mức chiến tranh loạn lạc.
Nhưng nàng cũng biết, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, Minh đế dù không bị Tần Vương đầu độc cũng không sống được lâu.
Vì thân thể của Minh đế đã bị đan dược “tu tiên” và “trợ dâm” bào mòn.
Hiện tại chỉ là dựa vào những viên đan dược đó để duy trì mạng sống, tựa như uống thuốc độc giải khát.
Một khi Minh đế băng hà, Thái tử và Tần Vương sớm muộn sẽ có một trận chiến.
Còn Thương Kiều là nhi tử của tiên đế, hắn có kế hoạch gì, dường như không có ý định nói cho nàng biết.
Nhưng dù thân phận của hắn là đại thái giám nắm quyền Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, hay là nhi tử duy nhất của tiên đế – Đạo Vương thì toàn là những thân phận cực kỳ nguy hiểm.
Minh Lan Nhược im lặng, trong lòng có chút đau xót.
Nàng không ngờ, Thương Kiều đã biết Tiểu Hi là con ruột của mình nhưng vẫn không thể nhận lại nó.
Nàng nhẹ nhàng vỗ tay lên mu bàn tay Thương Kiều: “Không sao đâu, sau này còn dài.”
Thương Kiều đột nhiên nắm chặt tay nàng, ánh mắt tối đen sâu thẳm: “Ừ, sau này còn dài.”
“Mẫu thân!” Một giọng nói mềm mại lại vui tươi đột nhiên vang lên bên ngoài xe ngựa.
Ánh mắt u ám của Thương Kiều thoáng sáng lên.
Minh Lan Nhược hiểu ý, xuống xe, ôm lấy đứa nhỏ đang chu mông định leo lên xe ngựa.
“Bé con, từ từ thôi, ngã vỡ mông nhỏ thì không ai thương đâu.”
Tiểu Hi ôm cổ mẫu thân mình, cười tinh ranh: “Mẫu thân sẽ không để con rơi đâu!”
Minh Lan Nhược hơi bất lực, chạm nhẹ vào mũi nhỏ của cậu bé: “Con đấy.”
Tiểu Hi đột nhiên quay đầu nhìn thấy Thương Kiều trong xe, có chút không vui: “Hừ, đại yêu quái, ngươi ở đây làm gì?”
Thương Kiều nhìn cậu bé, đột nhiên không nể nang mà bế nó lên: “Đừng luôn làm mẫu thân con lo lắng.”
Tiểu Hi không khách khí mà giơ nắm đấm nhỏ đánh vào hắn: “Hừ, so với ta, ngươi mới là kẻ xấu lớn làm mẫu thân lo lắng hơn!”
Thương Kiều ngẩn ra, nhìn Minh Lan Nhược nhướng mày: “Phải không?”
Xem ra, nàng đã không ít lần nói xấu hắn trước mặt đứa nhỏ.
Minh Lan Nhược ho một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Được rồi, Tiểu Hi chúng ta về thôi.”
Tiểu Hi lập tức nhảy vào lòng Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược bế cậu bé chuẩn bị rời đi, Tiểu Hi đột nhiên nhìn Thương Kiều, không thoải mái mà hỏi: “Đại yêu quái, ngươi không đi ăn cơm với chúng ta sao?”
Thương Kiều nhìn cậu bé, trong mắt lóe lên ánh sáng phức tạp, thản nhiên nói: “Không, con đi với mẫu thân con đi.”
Tiểu Hi như con mèo con cáu kỉnh, trừng mắt nhìn hắn: “Không đi thì thôi.”
Cậu bé cũng không hiểu vì sao mình lại không vui.
Minh Lan Nhược nhìn Thương Kiều: “Thiên Tuế Gia nên chuẩn bị tịnh dưỡng, trị liệu thải độc rồi.”
Thương Kiều mỉm cười: “Được.”
Tiễn Minh Lan Nhược và Tiểu Hi vào Điệu vương phủ, Thương Kiều hơi nheo mắt lại.
Rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến nàng gọi ta là phu quân, để Tiểu Hi có thể đường hoàng đứng trước mọi người.
“Đi thôi!” Thương Kiều thờ ơ nói với Tiểu Tề Tử.
Tiểu Tề Tử gật đầu: “Dạ!”
Xe ngựa lăn bánh đi xa.
Thương Kiều vừa trở về Đông Xưởng đã nhận được thánh chỉ của Hoàng Đế, bảo hắn chuẩn bị trợ giúp Tần Vương tổ chức lễ cưới cùng đại tiểu thư Chu gia.
“Nhưng bệ hạ nói, Thiên Tuế Gia có thể đợi đến khi thời gian trị bệnh mười lăm ngày kết thúc rồi hãy lo việc này.” Hòa công công đưa thánh chỉ cho Thương Kiều.
Đồng thời, hắn cũng nói về hành vi kỳ lạ của Thái tử hôm nay.
“Thuộc hạ nghĩ rằng, việc này ắt có điều bất thường.” Hòa công công nói.
Thương Kiều nheo mắt, lạnh lùng nói: “Phải theo dõi sát sao hành động của Thái tử và Tần Vương, sau này phải bố trí ám vệ giám sát chặt chẽ thư phòng của bệ hạ.”
Gần đây, hắn tập trung vào việc chỉnh đốn Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ, đúng là đã tạo cơ hội cho người khác.
Hòa công công nhìn Thương Kiều, nghiêm nghị nói: “Chủ tử gia, Minh đại tiểu thư nói rằng bệnh của ngài không thể trì hoãn thêm nữa, các loại thuốc hiếm bọn họ chế tạo có tác dụng theo thời gian, dù có chuyện gì, ngài cũng phải trị bệnh trước.”
Thương Kiều im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: “Bản tọa biết rồi!”
Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, sau khi hắn bế quan, có thể xem Thái tử và Tần Vương giở trò gì!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất