Minh Lan Nhược - FULL

Gương mặt nàng ta trong nháy mắt trắng bệch như tuyết, môi run rẩy, oán hận nhìn Minh Lan Nhược: “Là ngươi… là ngươi cố ý đặt bẫy, dụ ta nói những lời này!”
Minh Lan Nhược mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt đen như mực, lạnh băng như đêm: “Vì vậy, ta đã nói, nhân vật phản diện chết vì nói nhiều mà.”
Vân Nghê nhìn biểu cảm bình tĩnh trên của Minh Lan Nhược, hoảng sợ mở to mắt: “Đốc chủ ngài ấy căn bản không hề chữa bệnh…”
Minh Lan Nhược lại không khách khí gật đầu: “Đúng.”
Vào khoảnh khắc này cuối cùng Vân Nghê cũng hiểu ra, đây là một cái bẫy liên hoàn!
“Từ lúc các ngươi nói muốn chữa bệnh cho Đốc chủ, không, từ trước đó… sau khi nghe được ta và Ngọc Trầm nói chuyện, ngươi đã bắt đầu mưu đồ!”
Vân Nghê vừa hận vừa tức nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược đi tới trước mặt nàng ta, cúi đầu nhìn nàng ta mỉm cười: “Đúng vậy, thế thì có làm sao?”
Khóe mắt Vân Nghê như muốn nứt ra nhào tới nhưng lại bị Tiểu Tề Tử nhéo khiến cho da đầu đau nhức, chỉ thống hận gào thét: “Ả tiện nhân nhà ngươi vẫn tâm cơ thâm trầm và độc ác như trước kia!”
Nàng ta gần như là bị Minh Lan Nhược ép buộc đi tới bước đường trộm Đốc chủ lệnh, xúi giục phản loạn ngày hôm nay!
Minh Lan Nhược cười cười: “Ừ, ngươi năm lần bảy lượt ý đồ dồn ta và con vào chỗ chết thì không tính là ác độc, ta ăn miếng trả miếng chính là ác độc!”
Nàng mới thoát khỏi cấm túc được mấy tháng? Vân Nghê đã ra tay mấy lần?
Trên đời hóa ra lại có người có thể tiêu chuẩn kép hùng hồn như vậy.
Tâm trạng Tần Ngọc Trầm phức tạp âm trầm, màn kịch cuối cùng này của Đốc chủ cũng giấu cả hắn ta, xem ra Thiên Tuế Gia đã biết tất cả mọi chuyện năm đó rồi.
Thương Kiều nhìn về phía Vân Nghê đang quỳ trước mặt mình, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo không chút biểu cảm.
Nhìn thấy Vân Nghê run rẩy cả người, nàng ta nói: “Gia, ngài nghe ta giải thích…”
“Giải thích cái gì, giải thích vì sao ngươi phái người giết hết bốn Cẩm Y Vệ may mắn sống sót năm đó ư?” Thương Kiều nheo mắt lại, mỉm cười.
Ngón tay dài của hắn chống lên trán, âm trầm nhìn Vân Nghê: “Bản tọa không hề biết hóa ra Vân Vệ trưởng lại cay nghiệt độc ác, tâm tư kín kẽ như thế này, đúng là một cái tay đắc lực của Đông Xưởng chúng ta.”
Tin tức Phi Ưng truyền thư đem về là bốn Cẩm Y Vệ may mắn sống sót trong Lầu Phi Hạc năm năm trước, đã lần lượt chết đi vì các loại nguyên nhân “bình thường” trong năm năm qua.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy những tin tức này, hắn đã biết Vân Nghê không thể giữ lại được nữa.
Gương mặt Vân Nghê trắng bệch: “Gia… ta… ta làm như vậy là có nguyên nhân!”
Lúc trước nàng ta vì không muốn để lộ tin tức, đã dùng các cách diệt khẩu bốn tên thân tín kia.
Bây giờ xem ra, là mình biến khéo thành vụng rồi.
“Vậy sao?” Thương Kiều nhướng lông mày lên, thản nhiên nhìn Hòa công công và Tiểu Tề Tử.
Bọn họ lập tức dẫn Hắc Y Đề Kỵ đuổi hết Xưởng Vệ khắp viện đi.
Chưa đầy nửa khắc, tiếng giết chóc rung trời vốn có trong đại viện chỉ còn lại Hắc Y Đề Kỵ áp giải Vân Nghê.
Bọn họ là tử sĩ của Thương Kiều, giống như sát thần trầm mặc bao vậy xung quanh viện như thùng sắt, nửa con ruồi cũng không thể bay vào được.
“Nói đi, buổi đêm năm đó vì sao phải thay mận đổi đào, giả mạo Lan Nhược?” Sau khi dọn sạch hiện trường, Thương Kiều lạnh lùng nhìn nàng ta.
Sắc mặt Vân Nghê trắng bệch, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Đi theo Thương Kiều hơn mười năm, nàng ta quá hiểu phong cách làm việc của hắn, tất cả những gì nàng ta làm là sự phản bội không thể tha thứ dễ dàng, hắn sẽ không cho phép nàng ta tiếp tục sống!
Nàng ta chỉ có thể nói sự thật, có lẽ có thể khiến hắn có chút hứng thú giữ lại mạng cho nàng ta!

Ads
';
Advertisement