Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược: “…”
Không, nàng chưa từng nói gì về nguyện vọng này vói A Cổ ma ma cả.
Ô Tang cô cô: “?”
Thương Kiều âm ngoan nhìn chằm chằm Đường lão, đột nhiên cười: “Đường lão, nếu ngươi vẫn còn tiếp tục miệng tiện không phân biệt như vậy nữa thì ta sẽ khiến ngươi cũng biến thành thái giám, thủ pháp của ta ngươi cũng đã được chứng kiến rồi đấy.”
Đường lão chỉ cảm thấy dưới háng chợt lạnh, trốn về sau Minh Lan Nhược, vừa ủy khuất vừa bực bội: “Ngươi xem hắn kìa, là hắn không có tiểu đinh đinh còn đi ghen ghét với cái của ta!”
Minh Lan Nhược nhắm mắt, cất cao tiếng: “Được rồi, Đường lão, sao ngài gặp được Ô Tang cô cô?”
Nếu không tránh khỏi đề tài này nhanh thì rất có thể một già một trẻ cũng sẽ đánh nhau ở đây mất, mà nàng không hề muốn bàn luận xem tiểu đinh đinh nhà ai có được hay không!
Quả nhiên lực chú ý của Đường lão đã chệch sang hướng khác, lão khoe khoang vuốt ria mép: “Ta là ai chứ, ta chính là quái thần y danh chấn thiên hạ, biết ngươi có thể trị được chứng liệt dương kia của hắn nên ta đây cố ý hỏi thăm, Đông Xưởng không tìm thấy người nhưng ta có thể!”
Lão rất thích đấu y! Rất thích phân cao thấp y thuật với người khác, dựa vào việc bản thân chữa trị cho nhiều người bệnh như vậy, lại giao du rộng lớn, hơn nữa cũng có người trong y đạo tương trợ.
Lão tìm thấy người rồi mà nhóm thám tử kia của Đông Xưởng còn chưa sờ được tới mép áo của thần y Miêu Cương A Cổ ma ma nữa!
“Đúng vậy, A Cổ sư phó phó thác ta cho Đường lão, để lão dẫn ta tới tìm người kê đơn thuốc, nếu người có gì không hiểu thì cũng có thể hỏi ta.” Ô Tang cô cô cười chớp mắt nhìn Minh Lan Nhược.”
Minh Lan Nhược biết đây là A Cổ ma ma đưa Ô Tang cô cô tới dạy mình thêm về Miêu y, không, phải nói là cổ thuật.
Nhưng vu cổ tương liên, nhất định sẽ dính dáng tới đồ vật sẽ bị chém đầu, tất nhiên Ô Tang cô cô sẽ không làm trò trước mặt mọi người nói ra.
Nàng và Ô tang cô cô cùng hiểu ý nhau cười: “Cảm ơn cô cô, chờ lát nữa chúng ta hồi phủ, Xuân Hòa, Cảnh Minh các nàng ấy nhất định cũng rất nhớ người, ngườivẫn còn chưa được nhìn thấy Tiểu Hi đúng không!”
Ô Tang cô cô cười tang thương cảm khái: “Tiểu cô nương của chúng ta cũng đã làm nương rồi, ta vẫn còn chưa được nhìn thấy tiểu tiểu thiếu gia nữa!”
Nhìn thân mật giữa Minh Lan Nhược và Ô Tang cô cô như vậy khiến tâm tình Thương Kiều không biết vì sao có hơi áp lực.
Hắn nhìn nàng thoát khỏi giam cầm, từ chỉ có thể toàn tâm toàn ý dựa vào hắn để tồn tại đến lúc bên người từ từ có càng ngày càng nhiều người.
Hắn cũng không thích cảm giác chia sẻ nàng với người khác.
Hắn cúi đầu nhìn khớp xương thon dài trở nên trắng bệch của mình, đè nén tâm tư âm u ngoan độc.
Không, nếu nàng thật sự bị giam cầm lại hoàn toàn, khóa bằng xích sắt thì sẽ không nở nụ cười với hắn nữa.
Minh Lan Nhược cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình u ám đến khó lường khiến người sởn tóc gáy, chớp mắt trôi qua hắn lại khôi phục dáng vẻ đạm lãnh.
Nàng nghĩ, có lẽ đây chỉ là ảo giác của nàng.
Nếu Ô Tang cô cô đã tới rồi, Minh Lan Nhược gấp gáp muốn đưa người về Điệu Vương phủ.
“Đêm nay ta cũng sẽ không ở lại, ta muốn đón gió tẩy trần cho Ô Tang cô cô, tiện thể cùng bà ấy thương lượng xem bệnh tình của ngươi.”
Minh Lan Nhược nói với Thương Kiều.
Ánh mắt u đạm của Thương Kiều nhìn nàng: “Khi nào lại tới?”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, cười nói: “Đại khái khoảng hai ngày, cần phải chuẩn bị chút dược liệu.”
Thương Kiều duỗi tay vén tóc của nàng ra sau tai, nhàn nhạt nói: “Được.”
Nhìn theo đoàn người Minh Lan Nhược, Ô Tang cô cô và Đường lão rời đi.
Hắn đột nhiên mở miệng: “Tiểu Tề Tử.”
Tiểu Tề Tử lập tức đi tới: “Vâng, nghĩa phụ.”
Hắn khoanh tay đứng đấy lạnh lùng thốt: ” m thầm đưa bốn người Cẩm Y Vệ may mắn sống sót ở Phi Hạc Lâu vào năm năm trước tới cho bản tọa, xử lý việc này không được dùng tới người của Kinh Thành Vệ Sở.”
“Còn nữa, đi tra xem giữa Tần Ngọc Trầm và Vân Nghê đã xảy ra chuyện gì.”
Minh Lan Nhược có hài tử vào đêm năm năm trước, Vân Nghê cũng trong đêm đó hoài hài tử của hắn, chuyện này cũng “Quá trùng hợp” rồi.
Tất nhiên là có người đang nói dối, nếu người nói dối này là Vân Nghê, vậy thì chuyện này không phải là chuyện mà một mình nàng ta có thể tự mình hoàn thành.
Tần Ngọc Trầm và Vân Nghê từng lấy mệnh nguyện trung thành với hắn, nếu hai người này thật sự liên thủ lừa trên gạt dưới thì thật đúng là…“Kinh hỉ” của hắn.
Trong mắt Thương Kiều lộ ra hàn quang âm lệ lạnh băng.
Đầu tiên Tiểu Tề Tử cả kinh, sau đó kính cẩn nói: “Vâng.”
Đây là Thiên Tuế Gia không tin tưởng người một nhà, muốn điều động người nơi khác tra án.
Thương Kiều chợt nhớ ra điều gì đó, lại dặn dò: “Chuyện này tạm thời đừng để Lão Hòa biết.”
Tiểu Tề Tử kinh ngạc, không dám tin nhìn Thương Kiều, ngay cả công công mà chủ tử gia cũng không tin, vì sao?
Nhưng đối diện với đôi mắt phượng đen tối như bão tố của Thương Kiều, y sợ hãi cúi đầu xuống: “Vâng, nghĩa phụ.”
Nhìn Tiểu Tề Tử khom người rời đi, Thương Kiều lạnh lùng nhìn chân trời u ám.
Lão Hòa vẫn cảm thấy Vân Nghê là nữ nhân thích hợp hầu hạ làm bạn với hắn cả đời nhất, bất mãn với Minh Lan Nhược.
Để tìm ra sự thật, người có thể can thiệp vào kết quả phải bị loại trừ.
Nếu để cho hắn biết có người bên cạnh dám nói dối hắn, khiến cho hắn suýt chút nữa làm mất tiểu cô nương của hắn.
Thương Kiều nhẹ nhàng gõ ngón tay mình, khóe môi đỏ tươi lộ ra nụ cười lạnh lẽo.
Vậy thì phải có người trả giá bằng máu!

Ads
';
Advertisement