Minh Lan Nhược - FULL

Mấy người Trần Ninh, Chu Như Cố và Chiêu Diệu cùng cứng đờ, nhất thời không biết phải làm sao.
Đột nhiên cửa thư phòng bật mở, Vương ma ma đi đến chắn ở trước mặt Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược sửng sốt, lại thấy Vương ma ma quỳ sát đất lạy nàng một cái: “Đại tiểu thư bớt giận, tất cả những chuyện này là sai lầm của lão nô.”
Minh Lan Nhược nhìn bà ấy, lại nhìn về phía mấy người Trần Ninh và Chiêu Diệu, linh quang trong lòng chợt lóe, lông mày dựng lên: “Vương ma ma, chẳng lẽ ngươi biết thân phận của bọn họ.”
Nàng dừng một chút, hơi nâng cằm nhìn chằm chằm Vương ma ma, chậm rãi nói: “Không phải, mấy người bọn họ hẳn là người ngươi an bài ở bên cạnh ta, ta nói có đúng không?”
Vương ma ma gượng gạo cười khổ: “Vâng.”
Minh Lan Nhược sững sờ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Nói đi, cuối cùng ngươi là người của ai? Người của Đông Xưởng, người của Thái tử hay là người của Tần vương?”
Ngoài những thế lực này, nàng không thể nghĩ ra được ai lại bắt đầu bố trí người ẩn nấp bên cạnh mình vào năm năm trước
Vương ma ma nhìn Minh Lan Nhược với thái độ chân thành: “Đại tiểu thư, chúng thần vừa không phải là người của Đông Xưởng, cũng không phải là người của Thái tử và Tần vương, chỉ mong người xem xét lại trong năm năm qua, lão bà này cũng đã giúp người không ít việc mà nghe lão nô nói một chút.”
Minh Lan Nhược không tỏ vẻ gì mà nhìn bà ta: “Đứng dậy mà nói, ta nghe.”
Những lời này thực sự khiến nàng khá tò mò, ngoài mấy người đó ra thì còn có ai sẽ phái người ẩn nấp bên cạnh nàng.
Trần Ninh vội vàng bước tới đỡ Vương ma ma đứng dậy.
Vương ma ma nhìn Minh Lan Nhược với ánh mắt phức tạp, thở dài: “Chúng thần là người của Tiêu gia, cũng chính là tàn dư của Xích Huyết quân Tiêu gia.”
Bàn tay đang cầm chén nước của Minh Lan Nhược chững lại, đôi mắt mở to: “Cái gì!”
Vương ma ma nhìn Minh Lan Nhược, từ từ kể lại.
Tiêu gia là một gia tộc cổ xưa, thuộc gia tộc Lang Gia Tiêu thị có nguồn gốc từ thời nhà Ngụy Tấn, gia tộc này có tiếng là học vấn rất sâu rộng.
Hơn một trăm năm trước, vương triều Đại Nguyên do nhóm người Bắc Mông thành lập đã rơi vào tình trạng suy tàn, loạn thế bùng nổ, Trung Nguyên trở thành nơi các thế lực tranh giành quyền lực.
Tiêu gia, dưới sự lãnh đạo của Nhâm gia chủ, không chỉ nổi bật với mưu lược hơn người mà còn có tầm nhìn anh hùng, ông ấy đã tự mình sáng lập ra Xích Huyết quân để hỗ trợ hoàng đế Thái Tổ của vương triều Thiên Minh lật đổ sự thống trị tàn ác của triều đại cũ, khôi phục lại quyền lực của nhà Hán.
Từ đó về sau, Tiêu gia trở thành gia tộc đứng đầu trong vương triều Thiên Minh.
Những đời gia chủ của Tiêu gia còn dẫn dắt Xích Huyết quân trở thành trụ cột mạnh mẽ nhất của vương triều Thiên Minh, khiến cho không một ai dám xâm phạm đến vương triều Thiên Minh.
Mấy đời hoàng đế của vương triều Thiên Minh cũng xem như không tệ, quân thần không nghi kỵ lẫn nhau, cũng không làm ra chuyện gì như chó cùng dứt dậu hay là chuyện giết hại trung thần, danh tướng.
“Tuy nhiên, biến số trên đời này chính là điều mà vĩnh viễn chúng ta sẽ không biết khi nào thì sẽ có chuyện ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra.” Vương ma ma thở dài một hơi.
Bà ta tiếp tục nói: “Hơn hai mươi năm trước, người Hậu Kim và người Bắc Mông đột nhiên liên thủ với nhau, đại quân của họ tiếp cận biên giới phía Bắc, Tiêu Soái dẫn Xích Huyết quân đi đến bên ngoài Trường Thành ở biên giới phía Bắc để chống lại kẻ thù, không ngờ…”
“Không ngờ lúc này, hai hoàng tử và một công chúa của tiên hoàng khi đi tế tổ bất ngờ gặp phải núi lở, tiên hoàng đang bệnh nặng lại nghe được tin dữ như vậy thì đã nôn ra máu mà chết, hoàng hậu của tiên hoàng cũng theo đó mà tuẫn tiết, Mai phi xuất gia, bệ hạ Minh đế đương thời đã kế thừa ngai vàng trong lúc nguy hiểm?”
Minh Lan Nhược thẳng thừng tiếp lời.
Vương ma ma nhíu mày: “Đây chỉ là cách nói của triều đình đương thời mà thôi, thực tế là…”
“Thực tế là, chính đương kim bệ hạ là người đã hại chết mấy vị hoàng tử và công chúa của tiên đế, gây ra cung biến, ép giết tiên hoàng và tiên hoàng hậu, rồi lại truy sát Mai phi và hoàng tử của bà ấy đang ẩn cư trong núi.” Minh Lan Nhược nhẹ giọng nói.
Năm đó Minh Đế vừa phái người giết hại hoàng tử và công chúa của tiên hoàng trong lúc đi tế tổ bằng một núi lở lại vừa phái người đi ám sát Mai phi và Thương Kiều.
Sau khi thành công, đêm đó lão ta đã vội vàng phát động cung biến, ép giết tiên hoàng và tiên hoàng hậu.
Nhưng để che đậy sự việc hoàng tử và công chúa của Tiên hoàng đồng thời chết một cách đáng ngờ thì sau khi lên ngôi lão ta đã nói dối hoàng tử và công chúa của Tiên hoàng đã chết cùng nhau trong trận núi lở khi đi tế tổ.
Bằng cách này đã ngăn chặn được dư luận từ bốn phía, nếu không thì việc hoàng tử và công chúa của Tiên hoàng sống ở hai nơi khác nhau nhưng lại chết cùng một lúc, đến cả ma quỷ cũng biết có vấn đề!
Vương ma ma ngây ra một lúc, không khỏi thắc mắc: “Quốc công Minh gia là người rất cẩn thận, hẳn là ông ấy chưa từng nói cho người biết những bí mật này, làm sao người lại biết được những điều này?”
Trong ấn tượng của bà ta, Minh Lan Nhược luôn sống ẩn dật trong Điệu vương phủ nhưng thực ra, nàng lại có chút kiên trì và sự kiên nhẫn đáng ngạc nhiên với khả năng phản kích mạnh mẽ trong những tình huống khó khăn.
Nhưng nàng chưa từng tham gia triều chính, làm sao lại biết được nhiều như vậy?
Minh Lan Nhược mỉm cười bí ẩn: “Dù sao thì cũng đã biết.”
Minh Đế là loại người có tâm tư độc ác nhưng lại muốn giữ danh tiếng tốt, nếu không thì lão ta đã không phải tạo ra một “Điệu vương” giả rồi lại vờ vịt từ chối một lần mới chịu lấy thân phận hoàng thúc để đăng cơ.
Vương ma ma, Trần Ninh, Chu Nhược Vũ liếc mắt nhìn nhau, chỉ cảm thấy vị đại tiểu thư này thâm sâu khó lường, lại càng có thêm vài phần kính trọng dành cho nàng.
Vương ma ma nói: “Năm thứ hai sau khi triều đình xảy ra biến cố lớn, bốn người là đại gia, nhị gia, tam gia của đại phòng nhà họ Tiêu và nhị gia của nhị phòng cùng chết trận ở biên giới phía Bắc, Nguyên soái công bị thương nặng không thể chữa trị được, sau khi lão thái quân nghe được tin dữ cũng không chịu nổi mà qua đời.”
“Tiêu gia chỉ còn lại đại gia của nhị phòng là người trưởng thành, cũng là một vị quan văn, dẫn theo nữ nhân và hài tử còn sót lại của Tiêu gia trở về quê hương, định an táng cho những nam nhân đã chết trận ngoài sa trường.”
“Nhưng trên đường lại gặp núi lở, nam nữ già trẻ Tiêu gia đã bị chôn vùi dưới chân núi, không một ai sống sót!”

Ads
';
Advertisement