Đợi đến khi nghe nói là gặp phải ám sát, người của các phủ đã thay đổi sắc mặt, lập tức truy hỏi chi tiết.
Lúc này, đám người Chu Trường Nhạc cũng xuống thuyền.
Nàng ta vừa xuống thuyền đã thấy Minh Lan Nhược dắt Tiểu Hi đứng cách đó không xa, nàng ta lạnh lùng đi qua: “Ơ, Điệu Vương phi, ngươi thật đúng là đại nạn không chết, tất có hậu phúc… A!”
“Bốp!”
Nàng ta còn chưa dứt lời, đã bị Mạc Phi Nhạn xông tới hung hăng tát vào mặt.
Chu Trường Nhạc ngây dại, không dám tin, che mặt nhìn Mạc Phi Nhạn: “Ngươi…”
Mạc Phi Nhạn rưng rưng oán hận nhìn nàng ta: “Ngươi quan tâm người khác có hậu phúc hay không làm gì, tiện nhân bỉ ổi như ngươi nhất định không có hậu phúc, sẽ xuống mười tám tầng địa ngục!”
“Sao ngươi dám đánh ta, ai cho ngươi lá gan?” Chu Trường Nhạc thật sự muốn tức điên lên, giơ tay muốn đánh trả.
Thế nhưng một giây sau, Từ Tú Dật đi qua, cũng giơ tay dùng hết sức lực hung hăng tát “Bốp” một cái đánh mạnh vào mặt nàng ta.
Chu Trường Nhạc bị đánh lảo đảo hai bước, vẫn là Chu Đồng Thần đỡ lấy.
Chu Đồng Thần lạnh lùng nhìn Mạc Phi Yến và Từ Tú Dật: “Sao hai nhà các ngươi lại không có giáo dưỡng như vậy, dám tát muội muội ta ở trước mặt mọi người, món nợ này sẽ không chỉ như vậy đâu!”
Từ Tú Dật xoa xuống cổ tay của mình, lạnh lùng nhìn Chu Đồng Thần: “Đại công tử Chu gia, cho dù mấy người nhà chúng ta không có giáo dưỡng, cũng sẽ không giống người nhà ngươi, bởi vì có một chút tranh cãi tranh chấp mà phát rồ đến giết người!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Chu Trường Nhạc và Chu Đồng Thần thay đổi.
“Ngươi dám không có chứng cớ… ngậm máu phun người!” Đầu óc Chu Trường Nhạc bị đánh đến mức chấn động “ong ong” nhưng khí thế yếu đi một chút, không chịu buông tha người ta.
Từ Tú Dật cười lạnh: “Trên người những sát thủ và binh lính cùng tới giết chúng ta có lệnh bài của Chu gia các ngươi, còn ngụy biện gì nữa, món nợ này mấy nhà chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn Chu gia vội vàng thay đổi, nhìn bọn họ một cách kinh hãi.
“Không, điều này tuyệt đối không thể nào!” Chu Đồng Thần thất thanh nói, tức đến mức mặt không còn máu, chỉ cảm thấy vô cùng oan uổng.
Hắn ta tuyệt đối không thể để cho người của mình mang theo thẻ bài đi giết người, hắn ta không điên, chắc chắn các nàng đang nói hươu nói vượn!
Nhưng bộ dạng này của hắn ta rơi vào trong mắt mọi người, chỉ làm cho người ta cho rằng hắn ta đang chột dạ.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Chu Trường Nhạc với hai má sưng đỏ, khóe môi dính máu chật vật: “Đến lúc đó tam ti hội thẩm, Chu đại công tử và Chu đại tiểu thư sẽ biết chúng ta có đổ oan cho các ngươi hay không.”
Dứt lời, nàng nhìn Từ Tú Dật và Mạc Phi Nhạn ở phía một bên, nói một cách dịu dàng: “Hôm nay các muội đã hoảng sở rồi, mau trở về nghỉ ngơi, gặp đại phu đi!”
Từ khi Minh Lan Nhược cứu các nàng ta, Từ Tú Dật, Mạc Phi Yến đã nghe răm rắp theo Minh Lan Nhược, vô cùng tin phục nàng.
Người mấy phủ lạnh lùng trừng xong huynh muội Chu gia, cũng không hề phản ứng bọn họ, lần lượt đỡ tiểu thư nhà mình lên xe rời đi.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn mặt huynh muội Chu gia không còn chút máu, khinh thường cười nhạo một tiếng, cũng nắm cánh tay Cảnh Minh lên xe ngựa nhà mình.
Từ hôm nay trở đi, đa phần văn thần trong triều sẽ tự động đứng ở phía sau nàng.
Nàng cũng không cần lo lắng quá nhiều vì đắc tội với võ tướng cầm đầu Chu gia.
Lần này bọn họ đắc tội với Đại Lý Tự, Ấn sát viện thậm chí các nguyên lão đáng quý, chính mình cũng đầy rác rưởi.
Thời điểm bọn họ muốn giết chết nhiều gia quyến vô tội của văn thần như vậy, đã chứng minh rằng bọn họ vốn không coi các quan văn ra gì.
Nàng lại muốn xem Minh Đế lau mông cho bọn họ như thế nào.
Tâm trạng Minh Lan Nhược rất tốt, ngồi xe ngựa trở về Điệu Vương phủ.
Đến cửa, sau khi nàng xuống xe, lại bị người ta giữ chặt ống tay áo.
Nàng vừa quay đầu lại, một bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của mình, thư sinh Ẩn lẳng lặng nhìn nàng.
Dưới ánh mặt trời mờ mịt, không có khăn trùm đầu, mái tóc đen của thanh niên như nước chảy rơi xuống trên vai, áo choàng trắng nhuộm chút vết máu, làm nổi bật khuôn mặt nhã nhặn của hắn ta không có chút máu.
Giống như một pho tượng người thanh tú mà yếu ớt.
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, giọng nói dịu dàng: “Sao vậy, sợ à?”
Thư sinh Ẩn đưa tay sau lưng ra, trong tay là một bó tuyết liễu dài, trên tuyết liễu dài nở đầy hoa nhỏ tinh xảo màu trắng một cách không kiêng nể gì, bành trướng hỗn độn.
Dã tính mà lại tràn trề sức sống như những bông hoa trong kinh thơ.
Minh Lan Nhược sửng sốt: “Đây là…”
Thư sinh Ẩn nhẹ nhàng nói: “Đây là hoa ta hái ở bên hồ, nhìn thấy hoa này, nhớ tới tiểu nương tử… Ngươi, nhận lấy, được không?”
Minh Lan Nhược ngơ ngẩn cả người, nhìn vào bó tuyết liễu dài mà hắn đang cầm trong tay.
Những bông hoa tuyết trắng, đầy đặn nở rộ trên các nhánh cây xanh mướt lẫn vào nhau, thật sự đẹp đến mê lòng trong ngày xuân tối tăm mờ ảo này.
Nàng không nhịn được mà bật cười: “Ha ha…”
“Tiểu nương tử không thích những bông hoa dại này sao? Nhưng ta nghĩ chúng còn hợp với tiểu nương tử hơn cả hoa mai, lan, trúc, cúc, thậm chí là cả mẫu đơn, thược dược!”
Thư sinh Ẩn giật mình một lúc, có vẻ như hắn hơi lúng túng, ngoảnh mặt đi nhưng vẫn kiên quyết không thu tay lại.
Minh Lan Nhược nhìn hắn, không hiểu sao lại nhớ đến hình ảnh của chính mình lúc còn trẻ.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, nàng đã từng đơn thuần và kiên định yêu một người, đến mức muốn dâng tất cả những gì mình cho là tốt đẹp cho người đó.
Yếu ớt lại tốt đẹp nhưng chỉ là… Hoa trong gương, trăng trong nước.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất