Hắn không kịp phản ứng, chỉ thấy nàng bất ngờ khoát tay, trên cổ tay trắng tuyết của nữ nhân là chiếc vòng tay lông vũ bằng vàng lộng lẫy chợt phát ra âm thanh “vù vù” vang dội.
Sau một khắc, gió lớn nổi lên, vô số châm độc nhỏ như lông trâu bắn ra trong nháy mắt như thiên nữ tán hoa.
“Áaa!”
Bất kể quan binh đang xông tới hay ở trên lâu thuyền, chỉ cần chúng lộ mặt ra không có gì che chắn, toàn bộ chúng ngã lăn ra đất kêu gào rên xiết, giãy dụa thống khổ chết đi!
Trong nháy mắt, toàn bộ lầu hai trống không, quan binh may mắn còn sống sót trên lâu thuyền trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng quỷ dị này.
Đồng tử của thư sinh Ẩn co rụt lại, đó là ám khí độc môn của Đường gia đã thất truyền trăm năm trên giang hồ.
Vạn Độc Khổng Tước Linh!
Không biết rõ nguồn gốc lai lịch của chiếc vòng tay lông vũ bằng vàng trên cổ tay Minh Lan Nhược, chỉ không thể ép được sự cảm khái mãnh liệt trong lòng xuống, kho tàng bí mật của sư phụ vô danh thật tuyệt diệu!
Uy lực to lớn đủ để thế nhân kinh hãi!
Nàng hiên ngang bước đến khoang thuyền hoa, những quan binh đang cầm đao chém loạn xạ trên cửa kinh sợ như thể vừa thấy quỷ, không màng đến việc diệt khẩu đám người Từ Tú Dật, hốt hoảng quay người bỏ chạy tán loạn.
Tình thế đảo ngược, vốn là hung thần ác sát, nay thành những con chó nhà có tang bỏ chạy thục mạng.
Đám người Từ Tú Dật vẫn trốn bên trong, Minh Lan Nhược không chần chừ khoát tay, chiếc vòng trên cổ tay lại vang lên tiếng kêu “vù vù” một lần nữa.
Những chiếc châm độc bé bằng lông trâu bay ra ngoài, quan binh ngoài cửa hét lên một tiếng rồi toàn bộ ngã gục ở hành lang.
Minh Lan Nhược lạnh lùng thu tay về, đây là lần thứ hai nàng giết người trong kiếp này, không ngờ lại nhiều người như vậy.
Nàng rũ mi, nhìn những đầu ngón tay trắng như tuyết khẽ run, mặt nàng tái nhợt.
Nhưng…
Nàng hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay, xem ra cả kiếp trước lẫn kiếp này của nàng cũng giống nhau, đã định đoạt từ trước rằng không thể trở thành nữ nhân thuỳ mị tài đức, hơn nữa không thể làm người tốt.
Nhưng vì chấp niệm trong lòng, vì người nàng phải bảo vệ, nàng tuyệt đối không hối hận!
Trong mắt Minh Lan Nhược lóe lên sự kiên quyết lạnh lùng.
Cuối cùng Cảnh Minh cũng xử lý xong xuôi những sát thủ kia, phi thân nhảy lên lầu hai, lo lắng nhìn nàng: “Tiểu thư, người…”
Minh Lan Nhược nhẹ giọng giao phó: “Ta không sao, ta muốn ngươi giết sạch những quan binh còn lại trên lâu thuyền tập kích thuyền chúng ta, không được bỏ sót.”
Cảnh Minh gật đầu, không hề có chút kháng nghị nào đối với mệnh lệnh của Minh Lan Nhược: “Tuân lệnh!”
Sau đó, Minh Lan Nhược lấy một nắm lệnh bài từ túi gấm bên hông giao cho Cảnh Minh: “Trước khi Mộ Thanh Thư đến, nhét toàn bộ số lệnh bài này vào thi thể đám quan binh và sát thủ!”
Trên mỗi lệnh bài cùng khắc một đồng tiền nhỡ, mặt trước khắc một chữ “Chu”, đúng vậy, chính là lệnh bài của tướng sĩ đại bản doanh dưới trướng Chu gia.
“Cảnh Minh tuân lệnh!” Cảnh Minh nhận lấy, tức khắc xoay người hành động.
Ngay sau đó, trên thuyền truyền tới từng đợt tiếng kêu thét thảm thiết, tiếng thân thể người nặng nề rơi xuống nước.
Minh Lan Nhược lãnh đạm đứng chắp tay.
Giết người rồi cũng bị người giết.
Bọn chúng muốn thủ tiêu bịt miệng các nàng nhưng không hề hay biết các nàng cũng muốn nhân cơ hội diệt khẩu thích khách.
Những con cáo già trong triều đình hiểu rõ một điều rằng, chỉ khi một bên hoàn toàn không có cách nào thanh minh mới có thể hoàn thành suôn sẻ một vở kịch vu oan giá hoạ…
Trong đôi mắt trong sáng đẹp đẽ của nàng chỉ còn lại sự lạnh lùng, sắc sảo.
Thư sinh Ẩn đứng ở cánh đó không xa, lặng lẽ nhìn ngắm tất cả, hắn nở nụ cười ý vị thâm sâu.
Hoá ra là vậy, nàng lệnh cho Cảnh Minh giết thêm nhiều quan binh, thích khách trên thuyền là để lưu lại lệnh bài Chu gia trên người bọn chúng.
Thật là… tiểu nương tử lòng dạ hiểm ác.
…
Một khắc sau, Cảnh Minh giải quyết tất cả gọn gàng, xách theo roi da đẫm máu tươi trở lại bên cạnh Minh Lan Nhược.
Mộ Thanh Thư dẫn theo hơn chục chiếc thuyền nhỏ hướng đến bên cạnh thuyền hoa.
Hắn ta không đợi bắc cầu nối, phi thân nhảy lên thuyền, quan sát một hồi tìm được Minh Lan Nhược: “Điệu Vương Phi, người có ổn không?”
Mặt mũi giai nhân trước mặt tái nhợt, song vẫn bình tĩnh lắc đầu với hắn ta: “Khá ổn, nhờ Cảnh Minh giúp một tay.”
Nhìn Minh Lan Nhược bình yên, hắn ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng khi ánh mắt hắn ta chạm đến những thi thể quan binh ngổn ngang trên mặt đất, nhất thời trở nên sắc bén: “Những người này xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào là người của Chu gia…”
Hắn ta nhận được tin tức của Thái hậu, cũng chỉ nói lo lắng hoàng hậu là người của Chu gia bị cấm túc, sẽ trách tội lên đầu Điệu Vương Phi.
Thái hậu sợ bọn chúng nhân cơ hội phái sát thủ tới hành thích Điệu Vương Phi, sai hắn ta giấu thuyền ở bên hồ.
Nếu thấy Minh Lan Nhược phóng tín hiệu cầu cứu, ngay tức khắc dẫn người lái thuyền đi cứu Minh Lan Nhược, đồng thời bắt giữ thích khách.
Nhưng Mộ Thanh Thư không ngờ rằng lại nhìn thấy thi thể của quan binh, vừa rồi bọn họ còn ở trên lâu thuyền hướng về phía thuyền hoa, đúng là bọn chúng đi cứu người!
Một cấm vệ quân dưới trướng hắn ta vội vàng cầm một miếng lệnh bài nhuốm máu dâng lên Mộ Thanh Thư: “Thống lĩnh, đây là vật lục soát được trên người quan binh bỏ mạng và thích khách.”
Mộ Thanh Thư nhìn chiếc lệnh bài này, ánh mắt loé lên sự sắc sảo, cắn răng nói: “Chu gia thật quá càn rỡ, phái thích khách giết người, lại còn dám tự tiện điều động quan binh trả tư thù ở kinh thành, bản tướng nhất định phải tố giác bọn chúng rõ ràng lên hoàng đế bệ hạ một phen!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất