Rất lâu trước đây, nàng và Minh Nguyệt Oánh cũng là một trong những quý nữ đó, các nàng mong mỏi mùa xuân, tình lang của riêng mình, cũng vô tư vô lo như vậy…
“Mẫu thân nhanh lên, di mẫu nhỏ Từ, di mẫu nhỏ Mạc và các di mẫu nhỏ đang đợi con!” m thanh mềm mại của Tiểu Hi Nhi vang lên.
Minh Lan Nhược giật mình, tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ôm mình.
Nàng mỉm cười ôm lấy cậu bé: “Đi thôi, mẫu thân dẫn con đi tìm di mẫu nhỏ Từ và mọi người để cùng chơi với nhau nhé.”
Trưởng nữ Đại Lý Tự Khanh Từ Tú Dật và thứ nữ Tả đô Ngự Sử Mạc Phi Nhạn bị Tiểu Hi Nhi dùng đại sát chiêu “Khả ái” làm cho mê đắm đuối ở núi Thang Tuyền.
Hôm nay các nàng tự xưng là di mẫu nhỏ của Tiểu Hi Nhi, loan tin Chu Trường Nhạc đẩy Tiểu Hi Nhi rơi xuống nước cho cả thành biết.
Thanh danh Chu Trường Nhạc coi như mất sạch, không thể lấy lại danh tiếng quý nữ bậc nhất được nữa.
Minh Lan Nhược ôm Tiểu Hi Nhi đi theo gia nhân Từ gia đợi từ sớm ở bên hồ dẫn đường đi vào trong.
“Vương phi, xin cẩn thận bước chân, Tiểu Hi Nhi xin để nô tài bế giúp người.” Trần Ninh đón Tiểu Hi Nhi vào lòng từ tay Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt nói: “Ta nghe Vương ma ma nói, trước khi vỡ nợ, nhà ngươi mở võ quán ở tỉnh Giang Hải (*vùng sông nước), công phu quyền cước lẫn kĩ năng bơi lội rất tốt, chút nữa có xảy ra chuyện gì cũng phải ôm Tiểu Hi Nhi theo sát ta.”
Trần Ninh trong lòng cả kinh nhưng hắn ta không hỏi bất cứ vấn đề gì, chỉ thấp giọng đáp: “Vâng.”
Trần Ninh ôm Tiểu Hi Nhi đi nhanh hơn, mau chóng bước lên thuyền.
Minh Lan Nhược nâng váy đang định bước lên tấm ván gỗ lát mạn thuyền, không ngờ hồ nước đột nhiên dậy sóng làm thân thuyền chao đảo.
Thân hình mảnh mai của Minh Lan Nhược ngả nghiêng, lảo đảo thiếu chút nữa rơi khỏi tấm ván gỗ, Cảnh Minh giật mình, vội vã giơ tay kéo nàng lên.
Nhưng cánh tay khác bất ngờ đưa đến trước, nắm được bàn tay nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng đứng lên ổn định.
Minh Lan Nhược quay mặt lại theo bản năng, chóp mũi bị cọ xát vào tấm áo choàng trắng muốt, mùi mực in tràn ngập trong hơi thở nàng.
Nàng ngỡ ngàng, ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt thanh tú nho nhã của thư sinh Ẩn.
“Tiểu nương tử, cẩn thận.” Đôi mắt nhỏ dài của hắn hiện lên sự dịu dàng, thuận thế hắn đỡ lấy eo thon của nàng.
Hai người đứng quá gần, suýt nữa dán vào nhau.
Minh Lan Nhược hơi hoảng loạn trong lòng, chẳng biết tại sao, đôi mắt nhỏ dài này của thư sinh lại gợi cho nàng nhớ tới một đôi mắt phượng sâu thẳm, đen tối, mê hoặc khác.
Trái tim nàng như hẫng mất một nhịp, đập rộn ràng.
Nàng che ngực lui về sau từng bước, lạnh lùng cau mày: “Thư sinh Ẩn tại sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi theo dõi ta?”
Thư sinh Ẩn nắm lấy tay nàng, gương mặt nhợt nhạt thanh tú tỏ vẻ vô tội và ngượng ngùng: “Tiểu sinh chỉ đến xem hồ Khai Xuân, tiểu nương tử có thể mang theo ta lên thuyền cho mở mang tầm mắt được không?”
Minh Lan Nhược cau mày: “Nhưng mà…”
Thư sinh Ẩn buông tay ra, đôi mắt rũ xuống buồn rầu: “Thuyền này của bậc quý nhân, tiểu sinh không xứng, bị người cự tuyệt cũng là lẽ dĩ nhiên.”
Minh Lan Nhược: “…”
Không biết tại sao, nàng cảm thấy tên thư sinh này nói chuyện vòng vo y hệt những thái giám trong cung.
Không, hẳn là giống bọn cung phi khốn kiếp tranh được sủng ái mới phải.
“Được rồi, ngươi lên đây đi.” Minh Lan Nhược xoa xoa trán, có chút bất đắc dĩ nói với thư sinh Ẩn.
Dù sao thì bây giờ có thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít.
Trên gương mặt trắng nõn nhã nhặn của thư sinh Ẩn lộ ra nụ cười dịu dàng: “Đa tạ tiểu nương tử.”
Minh Lan Nhược nâng váy, dưới sự giúp đỡ của Cảnh Minh, thuận lợi lên thuyền.
Chỉ là thừa lúc thư sinh Ẩn không để ý, nàng lạnh lùng căn dặn Cảnh Minh: “Chú ý nhiều hơn đến thư sinh Ẩn, xem hắn đi theo chúng ta tới đây đến cùng là muốn làm gì?”
Không phải nàng đa nghi vô cớ, mà là kế hoạch hôm nay của nàng không thể có sai lầm.
Cảnh Minh gật đầu: “Vâng.”
Tiểu Hi và Minh Lan Nhược vừa lên thuyền đã trông thấy thấy Từ Tú Dật và Mạc Phi Nhạn dẫn theo tỳ nữ của mình tươi cười bước ra từ trong thuyền: “Tiểu Hi Nhi đến rồi!”
“Di mẫu nhỏ càng ngày càng đẹp!” Cậu bé như con mèo con ôm lấy chân của họ, khiến trái tim các cô nương mềm như nước.
“Điệu Vương phi tỷ tỷ!” Từ Tú Dật và Mạc Phi Nhạn cười chào hỏi nhau với Minh Lan Nhược.
Trên thuyền hoa còn có hai vị quan viên tam phẩm và tiểu thư nhà quyền quý khác, bọn họ cũng chơi khá thân với Từ Tú Dật, khi thấy Minh Lan Nhược cũng cung kính hành lễ.
Minh Lan Nhược nhìn mấy người Từ Tú Dật chơi với Tiểu Hi, người thì đưa đồ chơi, người thì chọc cậu nhóc cười.
Trần Ninh đứng cách Tiểu Hi chừng một bước, cảnh giác bảo vệ cậu.
Nàng hài lòng uống một ngụm trà, những người hầu mà Vương ma ma tìm thực sự không tệ.
Hồ Minh Xuân rất lớn, hơn hai mươi chiếc thuyền hoa từ từ trôi ra giữa hồ, một phong cảnh đẹp tuyệt vời.
Trên một chiếc thuyền hoa hoa lệ khác, Chu Trường Nhạc mặc y phục màu hồng phấn thêu hoa sang quý, kiểu tóc búi phượng hoàng với đồ trang sức trân châu tinh xảo, khắp người cao quý và kiều diễm.
Chỉ là đôi mắt của nàng ta mang theo ánh sáng lạnh lẽo và u ám, nó đang nhìn chằm chằm vào Minh Lan Nhược và Từ Tú Dật trên chiếc thuyền hoa cách đó không xa.
“Đừng nhìn nữa, từ khi Minh Lan Nhược đồng ý đến hồ Minh Xuân, đã định sẵn họ sẽ trở thành người chết trên thuyền đó, hà tất gì phải tức giận với những người sắp chết.” Trưởng tử của Chu gia – Chu Đồng Thần vỗ vai nàng ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất