Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều lạnh lùng quét mắt nhìn hắn ta một cái: “Tần vương là một đứa trẻ ngoan nhưng án “Cát thai” của hoàng hậu vẫn chưa được xử lý, hãy để cho ngài ấy làm tròn đạo hiếu, chăm sóc hoàng hậu thật tốt.”
Minh Đế suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi không vui: “Ái khanh nói để ngươi chăm sóc mẫu thân mình thật tốt, tránh lại mang đến cho ta thêm mấy cái cát thai!”
Ả nữ nhân không có đức hạnh vậy mà lại mang quỷ thai, hại lão ta vui mừng vô ích, thậm chí khiến lão ta khó chịu với Tần vương, đứa con ngày trước lão yêu mến nhất.
Thượng Quan Hoành Nghiệp chỉ có thể nhịn cơn thịnh nộ: “Vâng.”
Minh Lan Nhược nhìn vẻ bạc tình bạc nghĩa kia của Minh Đế, chỉ sợ sau này Chu hoàng hậu không thể lấy lại được sủng hạnh chứ đừng nói đến là quyền cai quản lục cung.
Nàng và Thái hậu đã nói chuyện sẽ kéo hoàng hậu xuống ngựa lúc ở hành cung suối nước nóng, chỉ là không nghĩ tới có thể thực hiện phân nửa kế hoạch nhanh như vậy.
Nàng cúi đầu xuống, chẳng mảy may suy nghĩ gì – quả nhiên người lạnh lẽo vô tình nhất chính là hoàng thất.
Ánh mắt lạnh như băng của Minh Đế dừng lại trên đầu Minh Lan Nhược: “Còn ngươi, đừng đắc ý, nếu không thể chứng minh Hoàng hậu mang quỷ thai, ngươi cũng không có năng lực xóa bỏ thì người chết tiếp theo sẽ là ngươi.”
Minh Lan Nhược cụp mắt, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Vâng thưa bệ hạ.”
Chu Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược: “Bản cung chỉ hỏi ngươi, nếu lúc hạ thai bản cung có bất kỳ điều gì không ổn, định cho ngươi tội đại nghịch mưu hại trung cung, ngươi có nhận không?”
Tội đại nghịch là tội tru di cửu tộc.
Minh Lan Nhược ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Tội đại nghịch là tội mưu nghịch với thiên tử, Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ đã là chủ của thiên hạ rồi sao?”
Đội cho bà ta cái mũ này, Chu Hoàng hậu kinh hãi, bà ta lập tức nhìn Minh Đế với vẻ dịu dàng ai oán: “Bệ hạ, thần thiếp không có ý này, thần thiếp… thần thiếp…”
Minh Đế nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt u ám, mất kiên nhẫn nói: “Hoàng hậu cẩn thận lời nói và hành động, tội mưu nghịch không phải là tội mà hoàng hậu có thể sử dụng!”
Sống lưng Chu Hoàng hậu cảm thấy lạnh như tuyết, bệ hạ lại thật sự bị Minh Lan Nhược châm ngòi ly gián, bắt đầu chán ghét mình rồi sao?
Ánh mắt lạnh lẽo của Thượng Quan Hoành Nghiệp lướt qua Minh Lan Nhược, hắn ta lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Phụ hoàng, mẫu hậu chỉ vì lo lắng quá mức mới lỡ lời!”
“Được rồi, từng người các ngươi đều không yên, nếu Hoàng hậu gặp chuyện không may thì để cho mẫu tử của Minh Lan Nhược chôn cùng là được, mau nói xem đến cùng thì phải xử lý thế nào!” Minh Đế cảm thấy cực kỳ phiền lòng.
Lão ta không quan tâm Hoàng hậu có chuyện gì không may hay không, lão ta chỉ muốn biết quỷ thai là thật hay giả và làm thế nào để tiêu trừ điềm xấu của quỷ thai!
Thiên tượng kỳ lạ, các sử quan đã bắt đầu đưa ra luận điệu hoàng đế thất đức, sủng hạnh gian thần nịnh nọt này kia, phiền lòng đến mức lão ta muốn giết hết những kẻ ngu ngốc đó.
Minh Lan Nhược lạnh lùng cúi đầu: “Vâng, đến lúc đó bệ hạ có thể tự mình chứng kiến quỷ thai trong bụng Hoàng hậu nương nương là như thế nào, tốt nhất là nên mời đạo trưởng làm phép tiêu trừ quỷ thai.”
Bàn tay trong tay áo của nàng nắm chặt thành quyền, tên hôn quân này thế mà lại dùng Tiểu Hi để uy hiếp nàng, kiếp trước đáng đời chết dưới tay nhi tử của mình!
Minh Đế nghe vậy, lập tức nhìn sang phía Thương Kiều ở bên cạnh, ân cần nói: “Hư Không đạo trưởng vẫn ở Đông Xưởng chứ?”
Thương Kiều thản nhiên liếc nhìn Minh Lan Nhược một cái, sau đó nói: “Hư Không đạo trưởng vừa luyện đan cho bệ hạ xong, vi thần sẽ mời Hư Không đạo trưởng làm một nghi thức cầu phúc long trọng, chắc chắn có thể tiêu trừ quỷ thai vô hình.”
Minh Đế nghe vậy mới thấy thoải mái, khi nhìn Minh Lan Nhược trông cũng không còn khó coi nữa: “Khi nào bắt đầu phá quỷ thai cho Hoàng hậu?”
Minh Lan Nhược nói: “Thân thể của Hoàng hậu nương nương không tốt, cần phải nhanh chóng hành động, tốt nhất là ngày mai.”
Minh Đế suy nghĩ một lúc: “Vậy thì ngày mai bắt đầu sớm, mời đạo trưởng tiến cung!”
Nói xong, lão ta nhìn Chu Hoàng hậu với vẻ chán ghét: “Trẫm mệt rồi, đan dược mới ái khanh dâng tặng đâu?”
Thương Kiều không vội không chậm nói: “Đan dược cần thêm một canh giờ nữa, vi thần nghe nói chỗ bệ hạ xảy ra chuyện quỷ thai nên đã đi suốt đêm để tiến cung.”
Hắn cho người luôn theo dõi tin tức trong cung, cuối cùng không thể nhịn được mà đến trước.
“Thiên hạ này chỉ có ái khanh mới luôn suy nghĩ vì trẫm, những người khác chỉ nghĩ đến việc hưởng lợi từ trẫm!” Minh Đế cảm thán nắm tay Thương Kiều.
Một câu nói đánh thẳng vào mặt mẫu tử Tần Vương, hơi thở của bọn họ đều ngưng lại.
Thương Kiều lại lạnh nhạt rút tay mình ra, làm động tác mời: “Bệ hạ, thỉnh hồi cung đợi đan dược.”
Thương Kiều theo Minh Đế rời khỏi cung Hoàng hậu, không khí căng thẳng trong nội điện mới hơi giảm bớt.
Chu Hoàng hậu được Chu Trường Nhạc đỡ xuống, dùng ánh mắt oán hận nhìn Minh Lan Nhược: “Minh Lan Nhược, nếu ngày mai bản cung gặp chuyện không may thì nhi tử của ta nhất định sẽ băm vằm ngươi và đứa con hoang kia của ngươi!”
Minh Lan Nhược cười lạnh một tiếng: “Hoàng hậu nương nương, trước khi người thầy thuốc chữa trị cho ngài phải dùng đến phương pháp ra máu mà đe dọa đối phương thì không phải là hành động thông minh đâu!”
Tuy Chu Hoàng hậu xuất thân là đích nữ của Chu gia nhưng Chu gia nông cạn, đến đời phụ thân của Chu Hoàng hậu mới phất lên, khó trách thái hậu không ưa nàng ta vì cái vẻ quê mùa.
Mặt Chu Hoàng hậu trắng bệch, suýt nữa ngất đi: “Ngươi ngươi ngươi… dám đe dọa bản cung.”
Chu Trường Nhạc không nhịn được tiến lên kéo tay áo hắn ta: “Biểu ca, ngươi mau đồng ý lời của cô mẫu đi!”
Mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp bình tĩnh, trong đôi mắt phượng đầy bực bội.
Hắn ta vừa nhìn thấy Chu Trường Nhạc, đã nhớ đến nếu không phải nàng ta và mẫu thân nàng ta đến bày trò với mẫu hậu thì làm sao có chuyện tai vạ hôm nay?
Nhưng trước ánh mắt bi thương của Chu Hoàng hậu, hắn ta chỉ có thể cố nén cơn giận, lạnh lùng vung tay áo rời đi: “Đừng thêm phiền phức nữa, chăm sóc mẫu hậu cho tốt!”
Chu Trường Nhạc bị mất mặt, mặt mày ngay lập tức xấu hổ khó coi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đi đến cửa, hắn ta đột nhiên quay mặt lại, hung tợn nói với Minh Lan Nhược: “Minh Lan Nhược, ngươi ngay lập tức lăn ra đây cho bản vương!”
Nói xong, hắn ta đi ra ngoài trước.

Ads
';
Advertisement