Được sự dẫn đầu bởi Đại Lý Tự Khanh và các tiểu thư Ấn sát viện, “việc ác ” của nàng ta đã được lan truyền khắp nơi.
Khiến phụ thân cũng bị khiển trách vì đã không khiêm khắc dạy dỗ nữ nhi, không xứng được gả cho hoàng tử làm hoàng tử phi.
Thật sự đã khiến nàng ta khóc không biết bao nhiêu lần. May là phụ thân nàng ta đã đồng ý sẽ thay nàng ta ra tay giết Minh Lan Nhược, sau đó đưa nàng ta vào cung hầu hạ Hoàng hậu để đổi lấy hai chữ hiếu thuận.
Nhưng còn Minh Lan Nhược, ả tiện nhân đáng lẽ phải bị chôn vùi trong đầm lầy lại có thể sống sót, hôm nay nhất định phải chỉnh đốn lại nàng!
Nàng ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược rồi ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu: “Cô mẫu, người uống thuốc đi.”
Minh Lan Nhược thu lại cánh tay đang bắt mạch cho hoàng hậu, lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương đúng là đang mang thai nhưng đây lại là thai trứng, giống như bã nho, không thể giữ được, cũng không được uống thuốc dưỡng thai.”
“Nói lung tung gì mà bào thai như bã nho, sao ngươi dám nguyền rủa cát thai trong bụng nương nương!” Chu Trường Nhạc hét lên, chỉ tay vào mặt Minh Lan Nhược.
Ngay sau đó, Chu hoàng hậu tức giận đứng dậy ra lệnh: “Kéo ả tiện nhân đã nguyền rủa cái thai này của ta xuống, dùng ván tre tát ả một trăm cái!”
Chu Trường Nhạc vô cùng vui mừng, trong mắt tràn đầy khinh thường, vả miệng một trăm cái, đủ để đập nát khuôn mặt quyến rũ của Minh Lan Nhược ra.
Để xem thứ tiện nhân này làm sao mà quyến rũ biểu ca của mình được nữa.
Ngay sau đó, cung nữ và thị nữ tiến tới kéo Minh Lan Nhược đi. Cung ngự y cũng kiêu ngạo vuốt râu chờ đợi cảnh mặt Minh Lan Nhược bị đánh hỏng.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Hoàng hậu nương nương, cái thai mà người dùng thuốc độc để kích thích thì sẽ có hình dạng như thế nào người không biết sao, người không sợ khi người không còn nữa thì Tần Vương điện hạ sẽ không còn hi vọng lên ngôi nữa sao?”
Chu hoàng hậu sửng sốt, run rẩy chỉ vào mũi nàng: “Sao ngươi dám nhắc đến quyền kế vị ngai vàng…”
“Người đã xuất huyết bao nhiêu lần, mỗi lần chảy bao nhiêu máu, người tự mình tính lại xem, Tần Vương mất đi người khác nào bị chặt đứt cả hai tay.”
Minh Lan Nhược không buồn nói thêm nữa, nàng đứng dậy đi thẳng ra ngoài theo người đang giữ mình mà không chút phản kháng.
“Ngươi đứng lại, quay lại đây nói cho rõ ràng!” Chu hoàng hậu nghĩ đến lời nói của Minh Lan Nhược mà tim đập liên hồi, cuối cùng không nhịn được mà hét lên.
Chu Trường Nhạc sửng sốt: “Cô mẫu! Người sao thế…”
“Được rồi… khụ khụ khụ! Bổn cung tự biết chừng mực!” Chu hoàng hậu thấp giọng ho khan nhưng không chủ động uống thuốc như thường lệ.
Dưới ánh mắt không cam tâm của Chu Trường Nhạc, Minh Lan Nhược giật lại tay áo đã bị nắm đến nhăn nheo, quay lưng rời đi.
Lúc này Thương Kiều đã vào cung, Minh Đế vừa thấy hắn tới bèn đứng dậy mỉm cười đi tới chào hỏi: “Sao ái khanh lại tới đây, đan dược của ta đã chuẩn bị xong rồi sao?”
Thương Kiều hơi nghiêng người về phía trước, nói với Minh Đế: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện liên quan đến vận mệnh quốc gia như vậy, sao người không nói với thần một tiếng chứ.”
Hắn dám mở miệng chất vấn hoàng đế nhưng Minh đế lại chỉ xấu hổ sờ râu: “Cái này… tới tháng này khâm thiên giám mới tới bẩm báo việc hoàng hậu mang thai.”
Thương Kiều lạnh lùng nhìn, biết rằng chính bản thân Minh đế cũng khá nghi ngờ điều này.
“Sao bệ hạ không cùng các đại thần đi vào nội điện, nghe xem bên đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.” Thương Kiều lên tiếng.
Hai mắt Minh Đế sáng lên, thế này là kêu lão ta đi nghe lén sao?
Lão ta do dự một lúc rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Được!”
Sau tấm rèm của nội điện, Chu hoàng hậu được cung nữ đỡ ngồi dậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược: “Sao ngươi biết bổn cung thường bị xuất huyết?”
Tiểu tiện nhân này bắt tay với Thái Tử khiến bà ta bị cấm túc, nếu bà ta không hỏi thái y xin thuốc thụ thai để có thể mang thai thì đến giờ này e rằng vẫn bị cấm túc.
Nhưng sau khi mang thai, cơ thể bà ta ngày càng yếu đi, lấy lại quyền quản lí Lục cung cũng vô ích, người ở thái y viện cũng không hiểu được tại sao mạch thai nhi của bà ta vẫn ổn định trong khi bị xuất huyết nghiêm trọng như vậy.
Cung ngự y vác vẻ mặt khinh thường chạy tới: “Thai nhi của Hoàng Hậu cực kỳ trân quý, là điềm lành từ trên trời xuống. Khâm Thiên Giám còn nói tương ứng với những hiện tượng thiên thể dị thường gần đây, tinh tú đã giáng thế nên Hoàng hậu mang thai mới vất vả như thế này.”
Ông ta dừng lại tâng bốc Hoàng hậu: “Đây cũng là lý do tại sao Hoàng hậu bị xuất huyết, người bình thường bị xuất huyết nhiều lần như vậy chắc chắn đã sẩy thai từ lâu nhưng thai nhi của hoàng hậu vẫn ổn định! Đây rõ ràng là vì long thai của người cực kì không tầm thường.”
“Ồ, lang băm thật đúng là biết nói bậy! Nếu như lời ngươi nói, cơ thể hoàng hậu quá yếu, không chịu nổi cái gọi là mang cát thai này, vậy ngươi sẽ chôn cùng một cái xác hai mạng người sao?”
Minh Lan Nhược không nhịn nổi nữa, cười khẩy lớn tiếng.
Sắc mặt Chu Hoàng hậu u ám, giọng nói run rẩy chỉ tay vào nàng nhưng trong lòng lại có hơi hoảng sợ: “Ngươi, ngươi, ngươi… vô lễ, ngang ngược!”
Bà ta đã nghe những lời này từ Cung ngự y rất nhiều lần rồi, mặc dù lúc đầu có cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng vẫn tin vào lời của Cung ngự y.
Nếu đại ca không giết được Minh Lan Nhược, bà ta dự định hôm nay sẽ lợi dụng việc Minh Lan Nhược chẩn đoán và chữa trị, bất kể thế nào cũng tìm được lý do để lấy mạng Minh Lan Nhược.
Nhưng nhìn dáng vẻ kiên định của Minh Lan Nhược, bà ta cảm thấy mình đã bị chọc trúng điểm yếu.
Bà ta phải sống mới có thể nâng đỡ nhi tử Tần Vương của mình lên ngôi.
Chu hoàng hậu không khỏi hoảng sợ, nghiến răng nghiến lợi nói với Minh Lan Nhược: “Ngươi nói cái gì mà thai trứng! Nếu không nói cho rõ ràng, bản cung sẽ thỉnh bệ hạ trừng trị tội bất kính của ngươi, chém rơi đầu ngươi xuống ngay lập tức!
Minh Lan Nhược cười lạnh trong lòng, quả nhiên Chu Hoàng hậu vì lo cho sức khỏe của bản thân, mà không thể không tạm thời bỏ qua ý định giết nàng.
Cô bình tĩnh nói: “Cái gọi là thai trứng nghĩa là bào thai không phát triển thành hình người trong bụng mà lớn lên thành hình dạng từng chùm bong bóng, xin hỏi trong máu nương nương lần xuất huyết gần đây có bong bóng nào không?”
“Sao có thể…” Chu Hoàng hậu nghi hoặc nhìn các thị nữ bên cạnh, nhìn thấy mấy thị nữ sắc mặt khó coi.
Bà ta không dám tin nhìn đại cung nữ: “Chẳng lẽ… là thật sao?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất