Thấy nàng đến, ông ta vội vàng đứng dậy hành lễ: “Vương phi, người đến rất đúng lúc, ta đang làm vài món đồ phòng thân cho người.”
Vừa nói, ông ta vừa đưa cho Minh Lan Nhược vài món đồ rồi giải thích từng món một.
Những món đồ này gần như có sức mạnh bằng cả Xuân Hòa và Cảnh Minh cộng lại!
Vừa nghe thấy điều này đôi mắt của Minh Lan Nhược đã sáng lên, nàng chỉ cảm thấy việc mạo hiểm cứu và giấu sư phụ vô danh thực sự rất đáng giá.
Nàng còn chưa kịp vui mừng thì nghe thấy tiếng Vương ma ma thở hổn hển chạy vào báo: “Vương phi, không hay rồi, hoàng hậu nương nương đột nhiên ngất xỉu, hoàng thượng chỉ đích danh yêu cầu người đi chữa trị cho nương nương!”
Minh Lan Nhược ngây người, nhíu chặt mày, mẫu tử Tần Vương lại giở trò gì đây.
Tuy nàng đã chữa khỏi cho Thượng Quan Hoành Nghiệp nhưng khi hoàng hậu bị bệnh thì phải do thái y viện chữa trị, sao lại đến lượt nàng, một ‘thôn y hương dã’?
Chu gia đã hợp tác với di mẫu để giết nàng, bây giờ không thành kế này lại sinh kế khác?
Thư sinh Ẩn đứng trong sân nghe vậy, lông mày cũng nhíu lại, tỏ ra có hơi thiếu kiên nhẫn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp, thật sự… Là cái thứ, quấy rối không ngừng.
Ngay cả sư phụ vô danh cũng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Ông ta vuốt râu: “Tuy rằng người đã trị hết bệnh của Thái Hậu và Tần vương. Nhưng y thuật còn chưa tốt đến đến mức nổi danh thiên hạ. Vì cớ gì mà Hoàng Hậu nương nương lại muốn chỉ định người đến khám bệnh được?”
Minh Lan Nhược trầm mặc một chút, rồi bảo Xuân Hòa mang hòm thuốc của mình lên: “Không cần biết như thế nào, nếu đã là thánh chỉ thì bắt buộc phải đi.”
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp… Nếu hắn ta dám làm điều gì bất lợi đối với phụ thân của nàng hay hay bản thân nàng. Thì dù có liều cả cái mạng này, nàng cũng phải dùng huyết cổ để khống chế hắn ta!
Trong mắt Minh Lan Nhược lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Sư phụ vô danh nghĩ rồi đeo một cái vòng vàng tinh xảo lên cổ tay của Minh Lan Nhược: “Hy vọng người sẽ không phải dùng đến thứ này. Nhưng nếu có gì nguy hiểm thì có thể giữ được tính mạng.”
Minh Lan Nhược gật đầu cảm kích với Vô Danh: “Đa tạ tiên sinh.”
Sư phụ vô danh thở dài: “Người là chủ gia của ta, thân là môn khách ta cũng chỉ mong người bình an vô sự.”
Minh Lan Nhược cười: “Ông yên tâm.”
Nhìn bóng dáng rời đi của Minh Lan Nhược, vẻ mặt thư sinh Ẩn như tự nhiên rồi đóng cửa viện lại, búng tay một cái.
Trong phòng có một “thư sinh Ẩn” giống hắn như đúc bước ra, cũng áo choàng trắng, cũng khăn vuông.
“Chủ tử gia.” Người nọ quỳ một gối xuống đất hành lễ.
Thư sinh Ẩn nhẹ nâng cằm của hắn ta lên, quan sát mặt của hắn ta một chút: “Gương mặt này cũng không tệ lắm nhỉ. Sau này bổn tọa không ở đây thì ngươi phải ở. Nếu bại lộ thì sẽ hỏi tội mình ngươi.”
Lần trước hắn có bất cẩn một chút mà nàng đã suýt phát hiện ra rồi. Nên lần này hắn vẫn cần phải tìm một thế thân đến.
“Vâng!” Người nọ cung kính đáp.
Ngay sau đó thư sinh Ẩn xoay mình biến mất khỏi tiểu viện.
Cửa vào Đông Xưởng.
Hòa công công nhận được tin tức, đã sớm đứng ở cửa chờ Thương Kiều trở về.
Thấy hắn xuống ngựa rồi bước vào cửa, Hòa công công lập tức tiến lên kính cẩn nói: “Chủ tử, đan dược ở đan phòng đã sắp luyện thành rồi ạ.”
“Còn cần bao lâu nữa, bổn tọa cần phải chuẩn bị đan dược để hiến vào cung cho bệ hạ.” Thương Kiều lạnh giọng hỏi.
Hòa công công nghĩ: “Ước chừng còn có ba canh giờ nữa.”
Thương Kiều nhíu mi tâm, ba canh giờ… Bây giờ xe ngựa của nha đầu kia cũng đã tới cửa cung rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất