Minh Lan Nhược - FULL

Hốc mắt Minh Lan Nhược ửng đỏ, ôm chặt đứa nhỏ đang run rẩy trong lồng ngực.
Tiểu Hi là một đứa bé thông minh từ khi còn rất nhỏ, trẻ con không có cha trưởng thành rất sớm, cho dù thể lực khác hẳn với người thường nhưng suy cho cùng cũng chỉ là bé con năm tuổi, hơn nửa đêm lại vụng trộm chạy vào trong cánh rừng, sao lại không sợ hãi cho được.
“Mẫu thân xin lỗi, là mẫu thân khiến con phải lo lắng.” Nàng dịu dàng an ủi cậu bé đang run rẩy giống một con mèo nhỏ trong lồng ngực mình hết lần này đến lần khác.
Mẫu tử hai người ôm nhau một lúc lâu, Tiểu Hi mới bình tĩnh lại, cậu bé khụt khịt: “Mẫu thân không có việc gì, vậy Cảnh Minh tỷ tỷ đâu rồi ạ?”
Minh Lan Nhược sờ đầu nhỏ của cậu bé: “Chúng ta thực sự đã gặp nguy hiểm, cho nên phải tối nay Cảnh Minh tỷ tỷ mới về được, con đừng lo lắng.”
Tiểu Hi gật đầu, yên tâm rồi thì nỗi tò mò cũng bị khơi dậy.
Cậu bé làm tổ trong ngực Minh Lan Nhược, chi chỉ thư sinh Ẩn đang im lặng đứng ở bên cạnh: “Hắn là ai vậy ạ?”
Minh Lan Nhược dịu dàng đáp: “Hắn là tiên sinh mẫu thân tìm để dạy học cho con, con cũng năm tuổi rồi, nên chuẩn bị vỡ lòng thôi.”
Tiểu Hi mất hứng bĩu môi: “Được ạ nhưng mẫu thân vẫn luôn dạy con học chữ, con không cần tiên sinh gì hết.”
Minh Lan Nhược cười, chỉ cho rằng đây là tính tình của con nhỏ: “Đọc sách vỡ lòng không giống thế, cho nên con vẫn cần có một tiên sinh.”
Tiểu Hi không vui lườm thư sinh Ẩn, người này giống với lão yêu quái kia, cùng sở thích xách cậu bé đi khắp nơi, cậu cũng không đá được.
Hừ, đáng ghét…
Cậu bé không thích người này!
Thư sinh Ẩn lại bỗng lên tiếng: “Tiểu thiếu gia, tại hạ tên chỉ một chữ Ẩn, có thể hỏi người họ gì được không?”
Tiểu Hi bĩu môi không để ý tới hắn, chỉ nhìn Minh Lan Nhược: “Mẫu thân, chúng ta mau chóng quay lại hành cung đi, Thái hậu nương nương và Đàm ma ma sốt ruột gần chết, phái rất nhiều người đi tìm mẫu thân.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
Nàng còn phải mau chóng nhờ Thái hậu nương nương đưaTần vương Thượng Quan Hoàng Nghiệp về.
Lỡ như tên kia không gặp được thú dữ mà lại gặp được người của Thái Tử thì cái mạng của hắn ta sẽ đi đời nhà ma mất.
Thư sinh Ẩn thấy Minh Lan Nhược mang Tiểu Hi đi về hướng cửa hôngcủa hành cùng, tuy rằng trong bụng toàn ngờ vực, ánh sáng đen tối phức tạp lập lòe nơi đáy mắt nhưng cũng chỉ có thể đi theo bọn họ trước.
Thị vệ trông giữ cửa hông của hành cung thấy Minh Lan Nhược xuất lệnh bài ra thì lập tức thông báo.
Không bao lâu sau, có một đại đội binh lính vội vàng đi ra bao quanh mấy người Minh Lan Nhược dẫn vào hành cung.
Thái hậu vội vàng triệu kiến Minh Lan Nhược.
Nàng chỉ vừa kịp tới Thanh U biệt quán rồi rửa mặt qua, sau đó dặn dò thư sinh Ẩn: “Ngươi cứ ở trong biệt quán trước, giúp ta trông nom Tiểu Hi, chỗ này là hành cung, nếu như ngươi lộn xộn gây ra sự tình gì thì ta cũng khó mà giữ được ngươi.”
Thư sinh Ẩn ôn tồn gật đầu: “Tiểu nương tử xin yên tâm.”
Sau khi Minh Lan Nhược đi theo Đàm ma ma, Tiểu Hi cũng bị các cung tì ôm đi tắm rửa.
Đợi sau khi tiểu tử kia tắm rửa xong, hắn mới tỉnh rụi đi đến bên cạnh Tiểu Hi rồi ngồi xuống, mỉm cười: “Tiểu Hi, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên đầy đủ của ngươi là gì.”
Hắn cần xác nhận xem có phải mới vừa rồi mình đã nghe nhầm hay không.
“Họ gì thì liên quan gì đến ngươi, ngươi cũng không phải phụ thân của ta!” Tiểu Hi không trả lời.
Nhưng cậu bé lại đánh giá thư sinh Ẩn một lúc, bỗng nhiên ngờ vực nói thầm: “Sao ta nhìn ngươi lại có chút quen mắt, trông giống ngoại hình của một tên đáng ghét nhỉ?”
Khóe mắt thư sinh Ẩn hơi nhếch lên: “Hả?”
“A, đúng, chính là cái biểu cảm này của ngươi!”
Tiểu Hi vươn hai móng vuốt mập mạp giữ chặt khóe mắt của mình rồi kéo lên, nhe răng nhếch miệng làm mặt quỷ: “Đó là một lão yêu quái rất đáng sợ, chuyên ăn thịt trẻ con, lão ta eo nhỏ mông bự, còn bị hôi nách nữa, lão ta sẽ dùng mùi hôi nách của mình làm trẻ con bị ngạt thở rồi bắt bọn họ ăn thịt!”
Các cung tì ở suối nước nóng chưa từng gặp Thương Kiều, lại bị thần thái đáng yêu của Tiểu Hi chọc cười.
“Hì hì, tiểu thiếu gia nhiều lần nói về Thiên Tuế Gia như thế, có khi nào Thiên Tuế Gia thật sự trông như thế, còn bị hôi nách nữa?”
“Cũng không biết chừng, mọi người nói trông Thiên Tuế Gia thật sự rất đáng sợ, có lẽ là do ngoại hình đáng sợ thật thì sao.”
“Cách!” Giữa những tiếng nói cười châm chọc của các cung tỳ, cái chén trong tay thư sinh Ẩn bị bóp nát.
Các cung tì hơi kinh ngạc, gần như là nghi ngờ mình đã nhìn lầm rồi, tên thư sinh nho nhã yếu đuối này sao có thể có năng lực tay không bóp nát một chiếc chén sứ sơn thủy cứng rắn kia được?
Thư sinh Ẩn cụp mắt, ho nhẹ một tiếng: “Thật xin lỗi, tay trơn quá, lỡ tay làm rơi vỡ.”
Các cung tì đột nhiên hiểu ra, là làm rơi vỡ, các nàng vội vàng chạy tới, sợ mảnh vụn làm Tiểu Hi bị thương.
Trong lòng Tiểu Hi càng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cái người này bóp nát cái chén, vì sao lại nói là làm rơi.
“Eo to mông bự, đây là lời miêu tả dành cho nữ tử, lại còn hôi nách là từ chỗ nào, con nít chớ có bịa chuyện.” Thư sinh Ẩn nghiêm mặt, căm tức đến mức ngứa cả răng, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt.
Con nít, đúng thật là thứ đáng ghét nhất trên đời.
Tiểu Hi hừ lạnh: “Không tin thì thôi, ngươi đừng có đi theo ta, ta tới chỗ Thái hậu nương nương chờ mẫu thân đây.”
Dứt lời, cậu bé lập tức nhảy nhót chạy ra ngoài.
Thư sinh Ẩn nhíu mày, đứng dậy định đi theo nhưng mới đi tới trước cửa lại bị các cung tì cản lại.

Ads
';
Advertisement