Chu Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng, dẫn người bỏ đi.
Minh Lan Nhược về đến cung điện, liền chìm vào giấc ngủ. Trong mơ lại có mơ, nàng muốn tỉnh lại nhưng không sao tỉnh nổi.
Mơ màng tỉnh dậy, nàng thấy bên giường có một bóng người cao ngạo, thanh lãnh đang ngồi.
Nàng ngẩn người, nhất thời không phân biệt được rõ là mơ hay thực: “A Kiều…”
Nàng dừng lại một chút, cố gắng chống tay ngồi dậy: “Sao… sao người lại ở đây?”
Hắn vào bằng cách nào, sao lại không có ai thông truyền?
Thương Kiều mặc một thân thường phục gấm đen, mái tóc dài tùy ý dùng dây buộc nửa chỏm sau đầu, thản nhiên nói: “Hoàng cung này, có chỗ nào bản tọa không thể đi? Ngay cả tổng quản thái giám cũng phải gọi bản tọa một tiếng ‘nghĩa phụ’.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi: “Thương Kiều, ngươi là đến đón Tiểu Hy đi sao?”
Thương Kiều không chút biểu cảm nói: “Ừ, ngươi ngủ quá lâu, người, bản tọa mang đi trước.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, hỏi: “Tiểu cữu cữu, ngươi muốn đưa Tiểu Hy lên ngôi Thái tử?”
Thương Kiều ngước mắt, đôi đồng tử thâm thúy khó lường lóe lên tia sáng kỳ dị, bỗng nhiên bật cười: “Minh Lan Nhược, nguyện vọng của ngươi, bản tọa đã giúp ngươi thực hiện rồi, đây là lần cuối cùng. Nhưng bản tọa còn một chuyện đã hứa với trưởng tỷ, vẫn chưa làm được. Ta là người một khi đã hứa, nhất định sẽ làm.”
Minh Lan Nhược khựng lại, cúi đầu: “Chuyện mẫu thân muốn ngươi làm, ngươi sẽ không nói cho ta biết, phải không?”
Thương Kiều dừng một chút, đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Từ nay về sau, giữa bản tọa và ngươi, không còn quan hệ, sống chết mặc bay. Nếu ngươi an phận thủ thường ở hậu cung, không can dự triều chính, có lẽ còn có thể sống đến ngày nhìn thấy Tiểu Hy trưởng thành.”
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng, kiên quyết của hắn, Minh Lan Nhược nhắm mắt lại.
Mất một lúc lâu, nàng mới khẽ thở dài: “Tiểu cữu cữu, người nên…”
Nên cái gì?
Phải rồi.
“Ngươi nên sớm đối xử với ta như vậy mới phải.” Nàng thở dài.
Giờ khắc này, nghĩ đến những chuyện đau đầu, thật sự… như mộng như ảo.
Tấm màn lụa mỏng manh che khuất bóng hình Thương Kiều, hắn khựng lại một chút, sau đó, như u linh biến mất.
Ba ngày trước lễ sắc phong Hoàng hậu, Minh Lan Nhược mỗi ngày ngủ một giấc dài hơn. Cảnh Minh lo lắng cho nàng, bèn cho gọi ngự y đến xem, nhưng cũng không có tác dụng.
Ngự y cũng không tra ra bệnh tình, chỉ nói có lẽ là do lúc bị Thái tử giam cầm đã tổn thương căn cơ, cần phải từ từ điều dưỡng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ngày nào cũng đến thăm nàng, lúc trước khi hắn đến, Minh Lan Nhược còn có thể tỉnh táo một chút, nhưng gần đây lại càng ngủ li bì, cơ thể ngày càng suy yếu.
Người trong cung đều biết, bởi vì Lan Hoa phu nhân bị bệnh, tâm tình Bệ hạ rất kém.
Minh Lan Nhược thỉnh thoảng tỉnh lại, liền thấy bóng dáng cao lớn của hắn ngồi bên cạnh.
Ánh trăng chiếu lên hàng lông mày sắc bén, lạnh lùng của hắn, lại hiện lên vẻ tiều tụy, thẫn thờ hiếm thấy.
Hoàn toàn không giống với vẻ ung dung, cười cợt, ngạo mạn thường ngày.
Bệ hạ thật sự là bị bệnh rồi sao?
Một lúc lâu sau, giọng nói của Thượng Quan Hoành Nghiệp mới vang lên trên đỉnh đầu: “Là trẫm lỡ lời, nhưng Minh Lan Nhược, nàng chọn giúp hắn, hay là giúp trẫm?”
Minh Lan Nhược cố gắng giơ tay đặt lên ngực hắn, cố gắng ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Bệ hạ, thần thiếp dù có là Lữ Trĩ, có độc ác như bà ta, người cũng nên nhớ, Lữ hậu chưa bao giờ tàn nhẫn với người nhà mình, mới có loạn chư Lữ. Tiểu cữu cữu nếu là chư Lữ, sao có thể phò tá người lên ngôi?”
Nàng vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy đôi mắt sắc bén của Thượng Quan Hoành Nghiệp đỏ ngầu, đang nhìn nàng với vẻ phức tạp, sâu thẳm, thậm chí còn mang theo… gần như là hận ý.
“Bệ hạ…” Minh Lan Nhược sững sờ, nàng chưa từng thấy Thượng Quan Hoành Nghiệp như vậy bao giờ, nhưng vẫn nói hết lời: “Thiên tuế vì thần thiếp mà phò tá Bệ hạ lên ngôi, sao Bệ hạ không thể vì thần thiếp mà để hắn an nhàn lui thân…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đưa tay vuốt ve mái tóc được cài trâm cài phượng tinh xảo của nàng, nhẹ giọng nói: “Minh Lan Nhược, trẫm thích nhất là mái tóc đầy trâm ngọc lạnh lẽo, khóe mắt điểm son, diễm lệ bức người của nàng.”
Mặc dù không biết tại sao hắn đột nhiên lại nói đến trang sức trên đầu nàng, nhưng Minh Lan Nhược vẫn phải nói: “Đa tạ Bệ hạ ban thưởng, nhưng những thứ này quá xa xỉ, cung biến vừa mới dẹp yên, cần ngân lượng để an phủ bá tánh, khôi phục kinh tế, Bệ hạ…”
Gần đây, hắn luôn ban thưởng cho nàng rất nhiều trang sức, y phục, càng trang điểm nàng lộng lẫy, hắn càng thích.
“Đủ rồi!” Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời nàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn nhắm mắt lại, cười khẽ: “Trẫm đã nói rồi, khi ở riêng với nhau, đừng gọi trẫm là Bệ hạ, nàng lúc nào cũng không nghe lời… cũng phải, nàng luôn cố chấp như vậy, với ai cũng vậy!”
Nói xong, hắn đột nhiên đứng dậy, bế thốc nàng lên vai, xoay người đi về phía biệt viện trong Ngự hoa viên, đám cung nhân cung kính lui ra xa.
“Thượng Quan Hoành Nghiệp…”
…
Hai canh giờ sau, Minh Lan Nhược thay một bộ y phục, mệt mỏi ngồi trên lầu của biệt viện, cung nữ bưng lên một bàn thức ăn, điểm tâm.
“Đây là Bệ hạ ban thưởng, nương nương dùng bữa.”
Nàng dựa vào trường kỷ, sắc mặt càng thêm tái nhợt, uể oải xua tay: “Đem xuống hết đi.”
Cảnh Minh có chút lo lắng, cho cung nữ lui ra, bưng bát cháo đến: “Đại tiểu thư, người không khỏe, như vậy hành hạ bản thân, sao có thể không ăn? Ba ngày nữa là lễ sắc phong Hoàng hậu rồi.”
Minh Lan Nhược im lặng, vươn tay nhận lấy bát cháo, nhẹ giọng hỏi: “Cảnh Minh, Bệ hạ có chút kỳ lạ, ngươi có phát hiện không?”
Cảnh Minh suy nghĩ một chút: “Bệ hạ đối với đại tiểu thư so với trước kia còn tốt hơn rất nhiều.”
Tần vương điện hạ trước kia, tuy rằng đối với đại tiểu thư cũng là dỗ dành, nhưng có thể nhìn ra được chỉ là bởi vì đại tiểu thư hữu dụng.
Đại tiểu thư cũng không phải là không biết.
Điện hạ hiện tại đối với đại tiểu thư, thái độ không bằng trước kia ôn nhu dỗ dành, nhưng lại chân thật hơn, giống như đối với nữ tử thật lòng yêu thương.
“Ngươi nói xem, Thiên tuế mang Tiểu Hy đi, có phải thật sự là muốn phò tá Tiểu Hy lên ngôi hay không?” Minh Lan Nhược đột nhiên hỏi.
Cảnh Minh sửng sốt: “Cái này…”
Đây không phải là chuyện mà đầu óc của nàng có thể suy nghĩ rõ ràng được.
Minh Lan Nhược mệt mỏi nhắm mắt lại, dựa vào trường kỷ: “Cảnh Minh, ta mệt rồi.”
Vị tiểu cữu cữu kia của nàng, tuyệt đối không phải là quả hồng mềm để người ta tùy ý nắn bóp.
Những ngày qua, nàng suy nghĩ trước sau, sự nhẫn nại của hắn đối với nàng đã vượt xa mức bình thường.
Dù không muốn thừa nhận, nàng cũng hiểu rõ Thương Kiều mang Tiểu Hy đi, sợ là không chỉ bởi vì hắn là “cữu công”.
Nếu Thương Kiều thật sự có dự tính khác, vậy nàng – “Lữ Trĩ” này nên làm thế nào?
Hắn là “Hàn Tín của Lưu Bang”, hay là “chư Lữ” của Lữ hậu?
“Người những ngày này luôn dễ dàng mệt mỏi, để nô tỳ cho người gọi kiệu đưa người hồi cung.” Cảnh Minh vội vàng nói.
Chiếc kiệu tám người khiêng dừng trước biệt viện, các cung nữ cẩn thận dìu Minh Lan Nhược lên kiệu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên: “Hừ, vẫn là bộ dạng hồ mị đó, ban ngày ban mặt đã câu dẫn Bệ hạ, cũng thật không biết xấu hổ mà chiếm vị trí Quốc mẫu.”
Minh Lan Nhược khựng người, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với Chu Trường Nhạc đang dẫn theo người đứng cách đó không xa, trên mặt đầy vẻ oán hận, không cam lòng.
Ánh mắt nàng trong nháy mắt có chút hoảng hốt: “Chu Trường… Nhạc… Ngươi còn sống?”
“Hừ, sao ta lại không thể sống? Sao, ta đường đường là Tần vương phi lại chỉ có thể làm Quý phi, hiện tại ngươi còn muốn ta chết hay sao?” Chu Trường Nhạc nhìn thấy dấu hôn trên cổ Minh Lan Nhược, ghen ghét đến mức hai mắt như muốn phun ra lửa.
Minh Lan Nhược thân hình hơi loạng choạng, đưa tay day day thái dương, nhắm mắt lại: “Đi thôi.”
Nàng vốn đã không thoải mái, nhất là lúc này nhìn thấy Chu Trường Nhạc, càng cảm thấy choáng váng, khó chịu, dường như có gì đó không đúng.
Chu Trường Nhạc chỉ có thể trơ mắt nhìn kiệu của Minh Lan Nhược lộng lẫy rời đi, giận dữ dậm chân, nghiến răng nghiến lợi: “Tiện nhân!”
“Quý phi nương nương, người cứ chờ xem, Bệ hạ sẽ không dung túng cho Cửu thiên tuế mãi đâu. Đến lúc đó, không còn chỗ dựa, ả ta còn kiêu ngạo được nữa sao? Hậu vị sớm muộn gì cũng là của người.” Lão ma ma bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chu Trường Nhạc hừ lạnh một tiếng, dẫn người bỏ đi.
Minh Lan Nhược về đến cung điện, liền chìm vào giấc ngủ. Trong mơ lại có mơ, nàng muốn tỉnh lại nhưng không sao tỉnh nổi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất