Minh Lan Nhược nhìn Xuân Hòa, khẽ thở dài: “Xuân Hòa, tình cảm giữa ngươi và Tiểu Tề Tử rất sâu đậm, nhưng ngươi có thực sự chỉ muốn làm tỷ đệ với hắn không?”
Ban đầu nàng cũng chỉ nghĩ rằng Tiểu Tề Tử đối với Xuân Hòa chỉ là tình cảm tỷ đệ.
Nhưng sau này, khi nàng vô tình nghe A Kiều nói Tiểu Tề Tử đã từng suýt liều mình thế mạng cho Chu Như Cố, nàng mới chợt nhận ra tình cảm này không hề đơn giản.
Tiểu Tề Tử chắc chắn không yêu Chu Như Cố, vậy thì lý do duy nhất… chỉ có thể là vì Xuân Hòa.
Quả thực là kiểu tâm phúc trung thành như chủ, A Kiều có thể coi Tiểu Tề Tử là tâm phúc của mình cũng không phải không có lý do.
Nhưng, Xuân Hòa nghĩ sao về điều này?
Tiểu Tề Tử không giống A Kiều, hắn ta thực sự là một hoạn quan đã bị thiến hoàn toàn.
Xuân Hòa khẽ nhắm mắt: “Đại tiểu thư, từ khi Như Cố mất, ta không hề nghĩ đến việc tái giá. Khi đó, tâm tư ta chỉ dồn vào việc hỗ trợ người và chăm sóc Tuyển Húc khôn lớn…”
Thời gian đó, nàng ấy thật sự không suy nghĩ nhiều, tất cả tâm trí đều tập trung vào đại tiểu thư và đứa trẻ.
Cũng chỉ trong hai năm gần đây, khi triều đình đã ổn định, hậu cung không còn phi tử hay thị quân, nhân sự đơn giản, nàng ấy mới bắt đầu có chút thời gian nhàn hạ.
Chính lúc đó nàng ấy mới bắt đầu chú ý đến sự thay đổi của Tiểu Tề Tử.
“Như Cố là anh hùng của chúng ta, cũng là anh hùng của ngươi.” Minh Lan Nhược gật đầu.
Hơn nữa, Chu lão tướng quân, giống như Trần lão tướng quân, là người mà ngoại công đã gửi gắm trước khi qua đời.
Đó cũng là lý do tại sao, dù Chu gia đã trải qua nhiều chuyện bất ổn, suýt nữa hại chết đứa con duy nhất của Như Cố.
Nhưng chỉ cần các con trai thứ của Chu gia tiếp tục làm việc chăm chỉ, không tham lam, không phạm lỗi lớn…
Thì dù có tầm thường đến đâu, nàng vẫn sẽ đảm bảo rằng Chu gia được hưởng phú quý ba đời.
“Nhưng ngươi chưa tái giá ngày nào, thì người ta vẫn còn có cớ nhắm vào ngươi. ‘Ngọc đẹp có tội’, sau này ngươi phải cẩn thận.” Minh Lan Nhược nhìn Xuân Hòa, thở dài.
Trước đây, không phải chưa có ai quấy rối Xuân Hòa, thậm chí còn có kẻ dùng những thủ đoạn bỉ ổi như bỏ thuốc.
Dĩ nhiên, những kẻ đó đã bị Xuân Hòa hoặc Tiểu Tề Tử xử lý.
Những kẻ tiếp cận nàng ấy giờ đây đều là người có danh tiếng, thực lòng muốn cưới nàng ấy làm thê.
Trong mắt họ, Xuân Hòa là một miếng mồi béo bở. Nàng ấy vẫn còn xuân sắc, và trong mắt họ, nàng ấy là một viên ngọc vô giá.
Xuân Hòa im lặng. Nàng ấy hiểu rằng nếu mình chỉ là một Thượng cung bình thường bên cạnh nữ đế, giống như các Thượng cung khác, và không bao giờ kết hôn…
Thì cũng không ai nhắm vào nàng ấy nhiều đến vậy.
Nhưng nàng ấy đã từng kết hôn, đã có con, và nàng ấy lại gả vào Chu gia, con trai nàng là thế tử của Chu gia.
Nếu có thể cưới được nàng sẽ có cơ hội tiếp cận với tài sản và quyền lực của Chu gia.
Chưa kể đến thân phận cận thần thân cận của nữ đế, nắm trong tay quyền quản lý mọi tài sản trong hậu cung, và ân sủng đặc biệt mà Minh Lan Nhược dành cho nàng, ai ai cũng thấy rõ điều đó.
Chỉ cần nàng ấy còn ở vị trí này, và chưa đến lúc nhan sắc phai tàn, chắc chắn vẫn có người nhắm vào nàng ấy.
Xuân Hòa mệt mỏi xoa trán: “Đại tiểu thư, ta đã gây thêm nhiều rắc rối cho người rồi?”
Minh Lan Nhược bật cười, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng ấy: “Đừng ngốc như vậy. Ngươi và ta như tỷ muội, đi đến ngày hôm nay, làm sao ta có thể trách ngươi vì những chuyện nhỏ nhặt này!”
Xuân Hòa lại lộ vẻ u sầu: “Là ta quá ích kỷ, cũng tự cho mình là đúng, nghĩ rằng làm vậy là tốt cho Tiểu Tề Tử.”
Nàng ấy…
Đã quen với việc đồng hành cùng Tiểu Tề Tử, sống dựa vào nhau như hai cành cây cùng vươn lên.
Nàng ấy đã quen với sự hiện diện của hắn ta bên cạnh mình.
Khi nhận ra tình cảm của hắn ta có thể sâu sắc hơn, ngoài sự ngạc nhiên, nàng ấy chỉ cảm thấy hoang mang, bản năng muốn giữ nguyên mối quan hệ tỷ đệ, không để nó thay đổi.
Minh Lan Nhược nghe vậy, buông tay, khẽ thở dài: “Xuân Hòa, nếu ngươi không muốn kết hôn với bất cứ ai, ta sẽ đảm bảo không ai có thể ép buộc ngươi. Nhưng ngươi cần hiểu rõ lòng mình, và suy nghĩ về cách ngươi sẽ đối diện với hắn trong tương lai.”
Xuân Hòa im lặng một lúc lâu rồi mới gật đầu: “Vâng.”
Lòng nàng ấy rối như tơ vò…
Nhưng nàng ấy cũng hiểu rằng mình không nên tiếp tục gây ảnh hưởng lớn đến Tiểu Tề Tử như vậy nữa.
Những gì hắn ta làm, tất cả đều là vì nàng ấy… Điều này khiến nàng ấy không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng…
Minh Lan Nhược trở về cung điện của mình, nhìn theo bóng lưng Xuân Hòa dần khuất, khẽ thở dài.
Xuân Hòa trong thâm tâm vẫn mang nhiều quan niệm truyền thống. Nếu không phải vì vị trí nàng ấy đang đảm nhận…
Có lẽ nàng ấy thực sự sẽ sống như hàng nghìn nữ nhân góa bụa khác, lặng lẽ trôi qua cả đời.
“Sao nàng cứ thở dài mãi thế?” Một hơi thở lạnh lùng bỗng phả nhẹ vào tai nàng.
Một bóng dáng cao lớn, đầy quyến rũ không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng nàng, đưa tay ôm nữ đế vào lòng, đôi môi mỏng màu đỏ máu khẽ hôn lên chiếc cổ mềm mại của nàng.
Minh Lan Nhược khẽ hít một hơi, mắt nheo lại: “Ta đang nghĩ đến các triều đại Tần, Hán, Đường, thậm chí là thời Tống, đều khuyến khích nữ nhân tái giá sau khi góa bụa. Vậy mà đến triều đại Thiên Minh của ta, lại coi việc nữ nhân giữ tiết hạnh, được trao tấm biển trinh tiết là vinh dự.”
Nam nhân lười biếng hôn lên tai nàng: “Đó là vì nam nhân triều Tống bất tài, nữ nhân bị quân Kim và Bắc Mông xâm lược, họ cho rằng đó là sự mất mặt của nữ giới. Đến triều Thiên Minh, các quy tắc đối với nữ nhân lại càng khắt khe…”
Hắn ngừng lại, đột nhiên cảm thấy có điều gì không đúng, cúi đầu cắn nhẹ lên xương quai xanh của nàng: “…Sao, nàng định góa bụa rồi tái giá à? Hử?!”
“Ưm…” Minh Lan Nhược nheo mắt, khẽ rên lên, nhưng trên môi lại nở nụ cười.
Các cung nhân sớm đã khôn ngoan lui ra, để lại không gian riêng cho hai vị chủ nhân.
Nàng lười biếng dựa vào vòng tay của hắn: “Ta đang nói về Xuân Hòa… chứ không phải về ta.”
“Thế thì còn được.” Giọng nam nhân đầy ma mị, khẽ cười.
Minh Lan Nhược kéo nhẹ mái tóc dài của hắn, lười biếng hỏi: “Sao chàng lại về sớm vậy? Tiểu Nữu Nữu đâu?”
Nàng cứ nghĩ rằng phụ thân họ ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới về.
Nam nhân nắm lấy cổ tay nàng, những ngón tay dài trắng muốt vuốt ve dấu vết trên xương quai xanh mà hắn vừa để lại: “Giữa đường gặp Ngân Hồ và gia đình của Từ Tú Dật. Tiểu Nữu Nữu đi chơi với hai nhóc song sinh của Ngân Hồ rồi, đêm nay sẽ ở lại với chúng.”
“Đôi mắt bạc của cặp song sinh đẹp đẽ đó…” Minh Lan Nhược khẽ nhướng đôi mắt đẹp.
Lần trước, dưới sự xúi giục của Đóa Ninh, Tiểu Nữu Nữu còn chỉ vào cặp song sinh đó và nói rằng sau này sẽ mang họ về Miêu Cương để hầu hạ mình.
Ngân Hồ khi đó biểu cảm chẳng dễ chịu chút nào.
“Ừ… Sau này không thể để Đóa Ninh làm sư phụ của Tiểu Nữu Nữu nữa,” Minh Lan Nhược nhíu mày, đè tay hắn khi hắn bắt đầu luồn tay vào áo choàng của nàng.
Tiểu Nữu Nữu mới nhỏ xíu thế kia, sớm muộn gì cũng bị Đóa Ninh dạy thành một nữ vương không biết sợ trời đất, gan dạ đến mức táo bạo.
Nam nhân bên cnahj chẳng bận tâm, bế nàng lên ngang hông: “Nữ nhi của ta, việc nạp vài thị quân cũng là điều đương nhiên.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn, không nói nên lời: “Có phụ thân nào như chàng không chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất