Nhưng Lăng Ba nhìn sắc mặt trắng bệch cùng quầng thâm dưới mắt hắn ta, cả người toát ra vẻ u ám cùng sát khí lạnh lẽo.
Thoáng chốc, lại có chút giống Thượng Quan Diễm Kiều khi còn ở Đông Xưởng nhiều năm về trước.
Nhưng sau khi trở thành Diễm Vương, Thượng Quan Diễm Kiều như được dục hoả trùng sinh, khí chất cả người đều thay đổi rất nhiều.
Lăng Ba không khỏi đau lòng, nhưng vẫn phải nói ra những lời cần nói: “Bệ hạ, người của chúng ta cũng đã có hơn một ngàn người rồi, tuy không thể thu phục Bắc Cương, nhưng nếu vận dụng tốt thì có thể hộ tống người rời khỏi Bắc Cương, sau khi chúng ta hội hợp với quân đội của Hạc Ninh, nhất định có thể…”
“Nghe nói Thượng Quan Diễm Kiều đã sắp đến Bắc Cương rồi.”
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại lạnh nhạt cắt ngang lời hắn ta.
Lăng Ba nghẹn lời, trong lòng khó chịu: “Vâng.”
Chẳng lẽ bệ hạ vẫn chưa từ bỏ ý định hợp tác với Mạc Thành, bảo hổ lột da mình sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp xoay cây trường thương trong tay, lạnh lùng nói: “Vậy thì chúng ta cũng nên chuẩn bị rồi, Mạc Thành Khả hãn chắc cũng sẽ sớm tìm trẫm thôi.”
…
Gió Bắc Cương vào đầu tháng mười đã bắt đầu có chút lạnh lẽo.
Thượng Quan Diễm Kiều võ công cao cường, không cảm thấy lạnh, hắn đứng trên tường thành nhìn về phía thảo nguyên và bầu trời xa xăm, chim ưng chao liệng trên không trung.
Gió lớn thổi tung mái tóc đen của hắn, hắn khẽ nheo mắt: “Vô biên lục thúy bằng dương mục, nhất mã phi ca túy bích tiêu*.”
“Điện hạ đang nhớ lại lúc trước làm giám quân sao?” Tiểu Tề Tử hỏi.
Giám quân là tai mắt của hoàng đế, rất nhiều lúc, chức vị này đều do thái giám tổng quản đảm nhiệm.
Thượng Quan Diễm Kiều khẽ nhếch môi: “Ừ.”
Hắn am hiểu thuật dùng người, nhưng chủ quân cũng không thể chỉ dựa vào việc dùng người.
Tuy không thể so sánh với bản lĩnh chinh chiến của Thượng Quan Hoành Nghiệp và các vị lão tướng Xích Huyết, nhưng hắn quen nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Cho nên hắn cũng phải am hiểu quân sự, chính là dựa vào lúc trước khi còn là đốc chủ Đông Xưởng đi theo quân đội đánh giặc, làm giám quân mà học được.
Nếu không phải vì Lệ đế khi đó không muốn rời xa hắn quá lâu, thì trận đánh Kim quốc của Thượng Quan Hoành Nghiệp năm đó, hắn cũng sẽ đi theo làm giám quân.
Tiểu Tề Tử đưa cho Thượng Quan Diễm Kiều một phong thư: “Điện hạ, trên thư mời của Mạc Thành Khả hãn viết, vì công bằng, ông ta nguyện ý tự mình đến Đồ thành – một tòa thành nhỏ ở biên giới của chúng ta.”
“Nhưng yêu cầu chúng ta không được mang theo đại quân vào thành, đương nhiên ông ta cũng sẽ không mang theo đại quân đến.”
Đại quân Bắc Mông sẽ đóng quân cách ngoại thành năm mươi dặm.
“Nghe thì có vẻ rất có thành ý, Mạc Thành giống như là dẫn người đơn thương độc mã vào doanh trại địch vậy, nhưng mà, tại sao ông ta lại chọn Đồ thành?” Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày.
Bọn họ đã xem qua bản đồ, Đồ thành là một tòa thành nhỏ không có gì đặc biệt, diện tích khá lớn, dân số chỉ khoảng mười mấy vạn người.
Điều quan trọng là nó nằm ở khu vực giáp ranh giữa Bắc Mông và Đại Minh, nhưng những tòa thành như vậy ở Bắc Cương cũng có mười mấy cái.
“Có lẽ là có liên quan đến việc đã phát hiện ra tung tích của Thượng Quan Hoành Nghiệp ở Đồ thành.”
Lão Hòa cùng một vị tướng quân râu quai nón, cao tám thước đi đến.
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn bọn họ, mỉm cười: “Những ngày qua, vất vả cho lão Hòa và Đồ tướng quân ở trong quân Tây Bắc giúp bản vương ổn định quân tâm rồi.”
Đồ tướng quân chắp tay, có chút áy náy nói: “Điện hạ đơn thương độc mã dẫn người đánh úp kinh thành, là thuộc hạ không thể ở bên cạnh bảo vệ điện hạ.”
Thượng Quan Diễm Kiều tùy ý khoát tay: “Ngươi và ta không cần phải nói những lời khách sáo này nữa, lần này đi Đồ thành, còn phải làm phiền Đồ tướng quân rồi.”
Lão Hòa cau mày: “Lần này Mạc Thành Khả hãn và vương tử Hàn Thúc Nạp kia đều sẽ cùng đến, đối phương có vẻ như đã sớm khống chế được Thượng Quan Hoành Nghiệp, liệu có phải là đang bày kế lừa chúng ta không?”
Ví dụ như, lỡ như điện hạ không đồng ý, bọn họ sẽ cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp bày Hồng Môn Yến?
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Lão già Mạc Thành kia, năm đó có thể cấu kết với Lệ đế vây giết Xích Huyết, nhưng những năm gần đây ngoài việc có được bạc tiền, lương thực, còn có được mấy tòa thành không quan trọng.”
Hắn dừng một chút: “Chỉ sợ là Mạc Thành Khả hãn không hài lòng với những gì mình có được năm đó, dã tâm không chỉ dừng lại ở đó, e là còn mơ tưởng đến việc người Bắc Mông thống trị Trung Nguyên như trước kia.”
Nếu không sao có thể vừa mở miệng đã đòi ba mươi tòa thành chứ?
Năm đó tên súc sinh Minh đế kia chính là dựa vào việc các bộ tộc Bắc Mông bị Xích Huyết đánh cho tan tác, mới dám cấu kết với Bắc Mông và Hậu Kim.
Bởi vì năm đó cho dù Xích Huyết không còn, Tiêu gia không còn, bách tính biên cương rơi vào cảnh lầm than chiến hỏa, thì Bắc Mông cũng không còn sức lực đánh vào Trung Nguyên nữa.
“Tuy nhiên, chúng ta vẫn phải gặp mặt Mạc Thành Khả hãn một lần, Đồ tướng quân đến lúc đó dẫn theo trọng binh đóng quân ở nơi cách Đồ thành năm mươi dặm.”
Đôi mắt phượng của Thượng Quan Diễm Kiều ánh lên vẻ lạnh lùng: “Bản vương sẽ dẫn theo Hắc y Long vệ đi, trong đó một nửa cải trang trà trộn vào Đồ thành, xem bọn chúng muốn giở trò gì.”
“Tuân lệnh!” Mọi người đồng thanh chắp tay.
…
Khi Thượng Quan Diễm Kiều dẫn người đến Đồ thành, Mạc Thành Khả hãn đã bày tiệc rượu ở lầu xanh tốt nhất Đồ thành.
“A, vị khách quý của ta đến rồi!” Mạc Thành Khả hãn nhìn thấy Thượng Quan Diễm Kiều, đáy mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, mỉm cười dang rộng vòng tay về phía hắn.
Phía sau ông ta tuy có không ít dũng sĩ Bắc Mông, bản thân ông ta cũng mặc trang phục quý tộc Bắc Mông, nhưng thoạt nhìn lại hiền lành phúc hậu, giống như một người thúc thúc hiền hòa trên thảo nguyên.
Chỉ có Hàn Thúc Nạp đứng bên cạnh với vẻ mặt ngạo mạn không thuần phục, không hề che giấu sự khinh thường trong mắt.
Một tên nam nhân lớn lên yêu nghiệt như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào hình xăm trên thái dương mới có chút khí thế, hừ hừ…
Nam nhân mà Minh Lan Nhược để ý cũng chẳng ra sao.
Thượng Quan Diễm Kiều như không nhìn thấy sự “nhiệt tình” của Mạc Thành Khả hãn, hắn tao nhã xoay người xuống ngựa, tùy ý ném roi ngựa cho người bên cạnh: “Mạc Thành Khả hãn thật thú vị, lại chọn lầu xanh làm nơi gặp mặt của ngươi và bản vương, chẳng lẽ bản vương trong mắt ngươi là kẻ háo sắc sao?”
Thậm chí ngay cả một phủ nha chính thức hoặc tửu lâu khách điếm cũng không phải, đây là đang khinh thường bọn họ sao?
Mạc Thành Khả hãn cứng đờ, tên thanh niên kiêu ngạo này vậy mà không cho ông ta chút mặt mũi nào.
Ánh mắt ông ta lóe lên hàn quang, chờ xem hai ngày nữa, ngươi còn có thể kiêu ngạo được nữa hay không!
Mạc Thành Khả hãn khẽ mỉm cười: “Dù sao thì chúng ta cũng chưa chính thức gặp mặt, theo ta được biết, lầu xanh ở kinh thành chẳng phải cũng là nơi tốt để các vị quý nhân bàn chuyện làm ăn hay sao?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày: “Xem ra, Mạc Thành Khả hãn biết được không ít chuyện, vậy thì mời, bản vương rất muốn biết ngươi muốn bàn chuyện làm ăn gì.
(*Câu thơ này có nghĩa là: “Thảo nguyên xanh ngát mênh mông chăn thả dê bò, một mình một ngựa phi nhanh ca hát say sưa giữa trời xanh.”)
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất