Minh Lan Nhược - FULL

Đại Vu sư thoi thóp, trên người không có một chỗ nào lành lặn.
Ông ta run rẩy cố gắng duỗi ngón tay bị bẻ gãy ra muốn níu lấy mép giày Minh Lan Nhược: “Thánh nữ… Thánh nữ… Cầu xin người cứu ta…”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Đại Vu sư đang nằm thoi thóp trên mặt đất: “Đường đường là một trong Ngũ đại Vu sư của Miêu Cương, cho dù không có sức phản kháng kẻ địch, thì với bản lĩnh của ngươi, cũng không đến mức không thể tự bảo vệ mình hay tự sát.”
Xem ra, Thượng Quan Hoành Nghiệp đã biết được bí mật mà Đại Vu sư che giấu — tác dụng phụ của Huyết Cổ.
Một con mắt của Đại Vu sư đã bị đâm mù, cơ mặt ông ta run rẩy, nức nở tuôn dòng lệ máu đau đớn: “Hoàng đế… bắt gia đình ta… Gia đình ta đều ở trong tay hắn ta…”
Ông ta phản bội Miêu Cương và Thánh nữ, bị Cổ Miêu truy sát, chỉ có thể nương tựa vào tân đế, gia đình lại nằm trong tay tân đế.
Nếu không thì sao đến mức này chứ!!
Minh Lan Nhược nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nếu ta là ngươi, ngay từ đầu đã liều mạng hạ cổ người dám uy hiếp gia đình ta rồi, hoàng đế là người mang giày, ngươi là kẻ đi chân đất, hắn ta muốn sống yên ổn thì phải thả người nhà của ngươi, nói cho cùng là do ngươi sợ chết, còn vọng tưởng hắn ta ban cho ngươi vinh hoa phú quý, che chở cho ngươi.”
Đại Vu sư sững sờ, đúng vậy, ông ta sợ chết, ông ta rất sợ hãi… Bỏ rơi quê hương, đánh cược một phen để có được tương lai xán lạn.
Nhưng kết quả cuối cùng…
“Lúc nào cũng do dự, luôn ôm hy vọng ngu ngốc, cuối cùng sẽ chẳng thu hoạch được gì, thật đáng thương cho người nhà của ngươi bị liên lụy bởi lòng tham của ngươi, ta vốn còn nghĩ bọn họ cũng là người Miêu Cương, tội của ngươi không liên quan gì đến bọn họ.”
Minh Lan Nhược thản nhiên nói.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vẫn luôn xem kịch hay, lúc này mới cười khẩy: “Không phải ai cũng giống như ngươi, nhẫn tâm, tỉnh táo, lại không sợ chết như vậy.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Tại sao Thượng Quan Hoành Nghiệp lại đột nhiên biết được bí mật này, chẳng lẽ đã tra tấn Đại Vu sư sao?
Hắn ta đã biết rồi, tại sao còn tiếp nhận Huyết Cổ của nàng?
Huyết Cổ đã vào người rồi, rốt cuộc hắn ta đang toan tính điều gì!
Một đế vương kiêu ngạo như hắn ta, tuyệt đối không có khả năng sau khi biết tác dụng phụ của Huyết Cổ mà vẫn cam tâm tình nguyện để nàng khống chế!
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày thích thú: “Sao nào, muốn biết rõ ràng sau khi trẫm đã biết tất cả, tại sao vẫn tiếp nhận Huyết Cổ của ngươi, muốn thử xem Huyết Cổ của ngươi bây giờ có thể khống chế trẫm hay không sao?”
Minh Lan Nhược nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của hắn ta, lạnh lùng nói: “Buông tay, nếu không…”
“Nếu không ngươi muốn dùng con nhện độc kia của ngươi, hay là cổ trùng gì khác để đối phó với trẫm, thật là khiến người ta sợ hãi?” Hắn ta đột nhiên cười khẩy, nhưng vẫn buông tay đang nắm lấy nàng ra.
“Thánh nữ… Thánh nữ… Hoàng đế dùng hình phạt bức ta giao bản mạng hộ thân cổ ra… Bảo vệ tâm mạch… Huyết Cổ vẫn chưa vào được tâm mạch của hắn ta…”
Đại Vu sư hối hận không kịp, hận bản thân ngu ngốc, đột nhiên run rẩy nói.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lập tức nhìn về phía vết thương trên cánh tay Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Cổ sư luyện cổ cơ bản đều có bản mệnh cổ, bản mệnh cổ của Ngũ đại Vu sư đương nhiên không phải là thứ tầm thường.
Tuy rằng Huyết Cổ của Cổ Thần cuối cùng có thể thôn phệ bản mệnh cổ của Đại Vu sư, nhưng điều đó cần có thời gian!!
Trong đôi mắt u ám của nam nhân cao lớn đối diện lóe lên ngọn lửa điên cuồng, hắn ta nhìn Minh Lan Nhược mỉm cười.
Ngay sau đó, Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên rút con dao găm bên hông ra, đâm thẳng vào cánh tay mình.
Lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào da thịt, khua khoắng một hồi.
Sau đó, một miếng thịt nhỏ màu đỏ sẫm đang ngọ nguậy bị hắn ta cắt ra ném xuống đất.
Hắn ta giẫm mạnh lên miếng thịt nhỏ đó, trực tiếp nghiền nát Huyết Cổ.
Huyết Cổ là do tâm huyết của Minh Lan Nhược và Cổ Thần trong cơ thể nàng thúc dục mà thành, trong nháy mắt Huyết Cổ bị nghiền nát, bên tai nàng như vang lên tiếng kêu đau đớn của Cổ Thần.
Minh Lan Nhược cũng cảm thấy đau đớn trong tim.
Trong nháy mắt, cổ họng nàng tràn lên mùi tanh ngọt, phun ra một ngụm máu, loạng choạng lùi về sau một bước.
“Thì ra, cổ trùng chết, người hạ cổ sẽ bị thương, là thật.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhân cơ hội đưa tay đỡ lấy nàng, nhướng mày, ánh mắt u ám.
“Tên khốn!” Cảnh Minh thấy vậy, lập tức xông lên, nhưng một đám tử sĩ đột nhiên xuất hiện, nhanh chóng bao vây nàng ấy lại.
Hai bên lập tức giao chiến.
Minh Lan Nhược lạnh mặt, hờ hững dùng mu bàn tay lau đi vết máu trên khóe môi, đẩy hắn ta ra: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi cố ý.”
Cố ý để nàng truyền Huyết Cổ, rồi giết chết Huyết Cổ, như vậy là sao, hắn ta cho rằng như vậy có thể giết chết Cổ Thần sao?
“Đúng vậy, trẫm cố ý, giống như việc ngươi cố ý giấu diếm chân tướng, định đưa Huyết Cổ vào người trẫm, khống chế trẫm vậy!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười chế nhạo, đưa tay túm lấy nàng, đè nàng xuống trước bàn.
“Ha, trong cơ thể có cổ trùng, thật đúng là đặc biệt, bây giờ trẫm có phải cũng coi như là Cổ sư của Miêu Cương các ngươi rồi không!”
Ánh mắt Minh Lan Nhược trở nên sắc bén, Đại Hoàng lập tức bò lên vai Minh Lan Nhược.
Tên khốn kiếp này dám làm Vu nữ và Cổ Thần tỷ tỷ bị thương!
Nó muốn ăn tươi nuốt sống tên khốn này!
Nhưng ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng khàn khàn của Thượng Quan Hoành Nghiệp vang lên: “Minh Lan Nhược, hãy quản tốt đám cổ trùng hỗn độn trên người ngươi cho trẫm, nếu không trẫm không ngại tiễn các ngươi cùng xuống địa ngục đâu.”
Thân hình cao lớn của hắn ta bao phủ nàng trong bóng tối.
Mà những tấm bạt chống thấm nước che đậy hòm gỗ xung quanh cũng bị tử sĩ của Thượng Quan Hoành Nghiệp hất ra, để lộ ra từng vật thể hình tròn màu đen.
Ngay sau đó, Đại Vu sư đầy máu thịt be bét đột nhiên dùng hết sức lực cuối cùng nhào tới, ôm chặt lấy chân Thượng Quan Hoành Nghiệp.
“Thánh nữ… Mau chạy đi… Mau chạy đi… Thánh nữ… Tân đế đã bố trí bom ở khắp nơi… Mau chạy đi!”
Nói xong, ông ta cắn mạnh vào chân Thượng Quan Hoành Nghiệp, trút hết oán hận và hối hận vô tận lên đó.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại như không hề hay biết, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược.
Ngay sau đó, Lăng Ba đã đâm một nhát kiếm xuyên qua tim Đại Vu sư.
Cả người Minh Lan Nhược cứng đờ, vội vàng đè Đại Hoàng đang định nhào tới cắn Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống.
Nàng cúi đầu nhìn Đại Vu sư chỉ còn một con mắt cũng không nhắm được, bị đám tử sĩ kéo đi.
Vũng máu đỏ tươi lan ra dưới chân nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười khẩy tàn nhẫn: “Tên ngu ngốc đứng núi này trông núi nọ, cho dù có hối hận muộn màng cũng chỉ là vô dụng và ngu xuẩn.”
Minh Lan Nhược ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ngươi bày trận thế này là muốn làm gì, giết ta sao?”
Tâm niệm nàng xoay chuyển, trong mắt đối phương là sát ý lạnh lẽo u ám.
Tiếng binh khí va chạm lạnh lẽo khi Cảnh Minh và đám tử sĩ giao chiến khiến tim nàng đập nhanh hơn.
Nhưng đầu óc vẫn vô cùng tỉnh táo.
Thì ra là vậy, ban đầu nàng còn tưởng hắn ta sẽ động tay động chân trong bữa sáng.
Vì vậy nàng đã sớm uống thuốc giải mê dược cho mình và Cảnh Minh, cũng chuẩn bị sẵn hương nang giải xuân dược.
Nhưng bây giờ xem ra, hắn ta còn điên cuồng và kiêu ngạo hơn nàng tưởng tượng.
Hắn ta muốn giết nàng! Hay là muốn giết A Kiều, hơn nữa là muốn cả hai cùng chết!
Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng cúi đầu nhìn nàng, giữa hai hàng lông mày là vẻ sắc bén u ám và điên cuồng ẩn giấu: “Trẫm sao nỡ lòng nào để ngươi chết chứ? Trẫm chỉ muốn gặp đường huynh của trẫm một chút thôi.”
Nói xong, ngón tay dính máu của hắn ta chậm rãi lướt qua môi nàng: “Đây là chiến trường của trẫm và hắn ta, kiếp này ngươi yêu hắn ta như vậy, không bằng đoán xem, liệu hắn ta có vì ngai vàng mà từ bỏ ngươi hay không?”
Minh Lan Nhược không nhúc nhích, đôi môi mềm mại đầy đặn nhuốm máu của hắn ta, càng thêm kiều diễm động lòng người.
Đôi mắt trong veo lạnh lùng nhìn hắn ta, bởi vì nàng ngửi thấy hơi thở nguy hiểm tột độ.
Lũ khốn kiếp nhà họ Thượng Quan, bất kể tính cách biểu hiện ra ngoài như thế nào, đều có tướng mạo tuấn tú, mê hoặc lòng người, nhưng…
Bản chất cố chấp và bạc tình thì đều giống nhau!!
Bắt đầu từ bây giờ, nàng phải cẩn thận, cẩn thận ứng phó.

Ads
';
Advertisement