Minh Lan Nhược - FULL

“Minh quốc công đã được đưa tới chưa?” Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên hỏi.
Lăng Ba gật đầu: “Người vừa mới đến, tinh thần cũng coi như không tệ, Bệ hạ muốn gặp ông ta sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Minh quốc công bị giam cầm trong một doanh trướng, chân và tay đều bị xích sắt trói chặt, bên ngoài trướng có trọng binh canh giữ.
Ông ấy không còn dung mạo nhã nhặn như trước kia, từ sau khi trải qua chuyện của Cố Bích Quân, ông ấy đã nuôi râu trở lại, lúc này ngồi trong doanh trướng của địch nhân, thần sắc bình tĩnh ung dung đọc sách, càng toát lên phong thái nho nhã của bậc văn nhân.
Chỉ là lớp vải quấn quanh cánh tay khiến người ta nhìn ra ông ấy đã bị thương không nhẹ.
“Quốc công thật là nhàn nhã.” Thượng Quan Hoành Nghiệp bước vào trướng, thản nhiên nói.
Minh quốc công nhìn hắn ta, cũng khẽ gật đầu: “Tham kiến Bệ hạ.”
Nói vậy, nhưng ông ấy lại không đứng dậy.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đánh giá ông ấy từ trên xuống dưới, nhướng mày: “Nói thật, hai cha con các ngươi thường xuyên khiến trẫm bất ngờ, quốc công gia lại biết võ công, còn có thể làm giám quân và quân sư hỗ trợ tác chiến, e là phụ hoàng của trẫm cũng không biết chuyện này.”
Nếu không phải dùng chút mưu kế, cũng không thể nào bắt được Minh quốc công.
Lời nói châm chọc của hắn ta lại chỉ khiến Minh quốc công buông quyển sách trong tay xuống, khẽ cười: “Tiên đế đa nghi tàn bạo, ngay cả con trai của mình cũng không tin tưởng, chúng ta là thần tử, nếu lộ hết tài năng, e rằng sẽ có kết cục giống như Tiêu gia.”
Minh quốc công chỉ bằng một câu không khách khí phản bác lại đã khiến sắc mặt Thượng Quan Hoành Nghiệp hơi lạnh đi.
“Bây giờ mới biết cái miệng của Minh Lan Nhược kia giống ai.”
Minh quốc công vuốt ve chòm râu, gật đầu: “Nữ nhi giống cha, Nhược Nhược đúng là giống ta.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp: “…”
Lăng Ba: “…”
Họ cũng không phải đang khen Minh Lan Nhược, ông ta còn tự hào cái gì chứ.
“Vậy thì hy vọng Minh Lan Nhược cũng giống như quốc công gia, biết thức thời một chút, dù sao quốc công gia năm đó không muốn bán mạng cho phụ hoàng, cũng nhịn nhục làm việc nhiều năm như vậy, nói ông có khí phách liêm khiết của bậc văn nhân, ta thật sự không nhìn ra.” Thượng Quan Hoành Nghiệp cười nhạt.
Minh quốc công thở dài: “Đúng vậy, cho nên ta đem hết thảy sự phản nghịch của mình cho Nhược Nhược, sinh ra một đứa con gái để tạo phản, thật có lỗi với Bệ hạ.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp lại nghẹn lời, hắn ta không nên so tài ăn nói với đám văn thần ngày thường có thể chọc tức chết quân vương trên triều đình này.
“Nói ra thì, Bệ hạ không ngờ thần là người như vậy, thần cũng không ngờ Đại tướng quân vương năm xưa, lại trở nên bất chấp thủ đoạn như ngày hôm nay, càng ngày càng giống tiên đế.” Minh quốc công dùng ánh mắt sâu xa nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp khựng lại, sau đó, hắn ta đột nhiên cười khẩy một tiếng: “Trẫm chung quy cũng là con trai của phụ hoàng, nếu Minh Lan Nhược không biết điều, e là trẫm sẽ càng giống phụ hoàng hơn, lúc cha con các ngươi gặp mặt, hãy khuyên nhủ nàng ta cho tốt, dù sao, tình cảm cha con các ngươi rất sâu đậm.”
Nói xong, hắn ta cũng không nói nhảm nữa mà đứng dậy rời đi.
Nhìn bóng lưng của hắn ta, lông mày Minh quốc công nhíu lại.
Thái độ của Thượng Quan Hoành Nghiệp tuy bình thản, nhưng vẻ hung ác và u ám giữa hai hàng lông mày khiến ông ấy thực sự nhớ đến Minh đế.
Phong cách làm việc của Thượng Quan Hoành Nghiệp khi còn là Tần vương và khi làm tân đế không giống nhau, Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện tại khiến ông ấy cảm thấy lo lắng.
Trong mắt Thượng Quan Hoành Nghiệp thậm chí còn mang theo chút điên cuồng, điều này khiến ông ấy e ngại.
Người ta thường nói “chó cùng rứt giậu”, nhưng mỗi người đều sẽ có lúc rơi vào đường cùng, Thượng Quan Hoành Nghiệp hiện tại nhìn như vẫn còn binh quyền trong tay, nhưng…
Dựa theo sự hiểu biết của ông ấy đối với Thương Kiều, không, là Thượng Quan Diễm Kiều, nếu vị Cửu thiên tuế năm xưa kia không nắm chắc, hắn sẽ không chiếm cứ kinh thành, chờ Xích Huyết đến cứu.
Thượng Quan Diễm Kiều kinh doanh ở triều đình hai mươi năm, nhất định còn có hậu chiêu khác.
Một khi kinh thành thất thủ, Thượng Quan Hoành Nghiệp bị Thượng Quan Diễm Kiều dồn vào đường cùng, hắn ta sẽ làm gì?
Minh quốc công không khỏi lo lắng cho con gái mình.
So với Thượng Quan Diễm Kiều, từ cuộc nói chuyện với Thượng Quan Hoành Nghiệp, ông ấy phát hiện ra, đối phương có thể càng hận Minh Lan Nhược hơn.

Minh Lan Nhược khi đến vùng ngoại ô kinh thành, liền cho người đi chậm lại.
“Đại tiểu thư, đi về phía trước sẽ rất nguy hiểm, chúng ta chỉ có thể ở lại gần đây thôi!” Cảnh Minh nhìn Minh Lan Nhược bên cạnh, thấp giọng nói.
Bọn họ hiện tại đang ở trong một ngôi làng trên núi gần ngoại ô kinh thành, dưới núi lúc này toàn là quân địch, bao vây kinh thành.
Minh Lan Nhược đứng trên núi, cầm kính viễn vọng nhìn về phía xa, mơ hồ nhìn thấy hoàng trướng.
“Người của chúng ta trong quân địch có tìm thấy nơi giam giữ phụ thân chưa?” Nàng thản nhiên hỏi.
Cảnh Minh nhíu mày: “Gần doanh trướng giam giữ quốc công gia đều là thân tín của Thượng Quan Hoành Nghiệp, không dễ dàng tiếp cận, hơn nữa cho dù là thân tín của hắn ta cũng cần phải có ám hiệu.”
“Phòng ngừa người cải trang trà trộn vào, hừ, Thượng Quan Hoành Nghiệp cũng thật cẩn thận.” Minh Lan Nhược sắc mặt lạnh lùng cười nhạt.
Cảnh Minh nhìn Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư định làm thế nào?”
Minh Lan Nhược trầm ngâm một lát: “Nhanh thôi, A Kiều hai ngày nữa sẽ cho ta tin tức, đợi ta nhận được tin tức của chàng ấy rồi quyết định sau.”
Nàng đã cho A Kiều biết tin tức phụ thân bị bắt, đang chờ hồi âm của chàng ấy, nàng cần phải biết hậu chiêu của chàng ấy là gì mới có thể quyết định bước tiếp theo nên làm gì.
Mấy ngày nay, người của bọn họ cải trang thành dân thường, tạm thời ở lại trên núi.
Cho dù trong lòng có lo lắng, Minh Lan Nhược cũng đều bình tĩnh, chỉ chuyên tâm nghiên cứu địa hình xung quanh kinh thành và tình hình chiến sự.
Quả nhiên, sáng sớm ngày thứ ba, chim ưng đưa tin của cấm vệ quân mặc đồ đen đã đáp xuống cánh tay đang đeo bao da bảo vệ của Cảnh Minh.
Cảnh Minh lấy ống trúc nhỏ đựng thư, vội vàng đưa cho Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược xem tin tức bên trong, khẽ cười một tiếng: “Quả nhiên, ta đã biết tên yêu quái kia nhất định có đối sách, thả chim ưng đưa tin của chúng ta ra ngoài, xem Trần Ninh dẫn người của quân Đông Bắc đã đến đâu rồi!”
Cảnh Minh lập tức gật đầu, cho người thả chim ưng đưa tin.
Đóa Ninh cũng thay một bộ nam trang của người Hán, cải trang thành thợ săn, nàng ta duỗi lưng: “Chúng ta có thể ra tay chưa?”
Minh Lan Nhược cười nhạt một tiếng: “Nhanh thôi, chờ thêm chút nữa.”
Không thể nóng vội, phải đợi tin tức của Trần Ninh.
Chờ đợi như vậy, liền chờ đến tin tức quân Xích Huyết ở Đông Bắc đã đánh đến gần kinh thành.

“Bệ hạ, quân phản loạn Xích Huyết ở Đông Bắc đã đánh tới Vọng Thiên Lĩnh, một khi để bọn chúng đột phá phòng tuyến Vọng Thiên Lĩnh, phòng tuyến kinh thành sẽ bị xé rách một đường, quân phản loạn trong kinh thành sẽ có viện binh!” Một tướng quân sắc mặt khó coi, chắp tay bẩm báo với Thượng Quan Hoành Nghiệp đang nhìn sa bàn.
Thượng Quan Hoành Nghiệp ánh mắt lạnh lùng nói: “Bên Minh Lan Nhược vẫn chưa có tin tức gì sao?”
Lăng Ba lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lúc này, lại có một tướng quân khác với sắc mặt hoảng hốt, cầm đao vội vàng chạy vào: “Bệ hạ, cổng thành kinh thành đã mở, Thượng Quan Diễm Kiều đích thân dẫn quân xuất chiến!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cười lạnh một tiếng: “Hừ, chỉ với đám phế vật cấm vệ quân trong kinh Đồ thành mà hắn ta cũng dám dẫn người ra nghênh chiến, chắc là quân phản loạn Xích Huyết ở Đông Bắc đã cho hắn ta tự tin, tưởng rằng viện binh đã đến, hôm nay trẫm sẽ cho hắn ta biết thế nào gọi là kiêu binh tất bại.”
Cấm vệ quân cũng dám đối đầu với binh mã của hắn ta.
“Bệ hạ!” Lăng Ba có chút lo lắng.
Khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm xuống, sau đó lạnh lùng nói: “Trẫm sẽ chỉ huy ở hậu phương!”

Ads
';
Advertisement