Minh Lan Nhược - FULL

Da thịt của Tiểu nương tử thực sự rất ngon.
Minh Lan Nhược không để tâm, đương nhiên không nhận ra ánh mắt đầy ẩn ý của đối phương.
Nàng cầm một chiếc bánh bao ăn cùng sữa đậu nành, chậm rãi nhấm nháp, trên gương mặt thanh tú lạnh lùng đầy vẻ mơ màng.
Bởi vì…
Nàng cảm thấy mình chắc chắn đã phát điên rồi.
Tối qua nàng lại mơ thấy Thương Kiều.
Mơ thấy yết hầu tinh xảo của hắn rung động đầy ham muốn, mơ thấy đôi môi mỏng đỏ như máu, mơ thấy nụ hôn của hắn, đôi môi và nụ hôn của hắn lạnh lẽo và dữ dội như chính con người hắn vậy.
Và còn ngón tay thon dài của hắn, đùa giỡn một cách phóng túng trên…
“Khụ khụ khụ!” Minh Lan Nhược bị cảm giác kỳ quái và trí tưởng tượng của mình làm cho nghẹn tới nỗi mặt đỏ bừng.
Nàng chắc chắn là đã phát điên rồi!
Lại mơ thấy chuyện đó với hắn…
Minh Lan Nhược vỗ ngực, vẫn chưa hết hoảng hốt, mặt nhỏ lại đỏ bừng lên.
Chuyện như vậy chỉ xảy ra khi nàng mười sáu tuổi, vào ngày hôm đó…
Nhưng rõ ràng là nàng hầu như không nhớ chuyện gì đã xảy ra ngày hôm đó, chỉ nhớ rằng bầu trời từ lúc chạng vạng đến khi ánh trăng chiếu xuống mặt đất rất hỗn loạn.
Tại sao đã qua bao nhiêu năm rồi, nàng đã quyết định từ bỏ hết thảy tình cảm và suy nghĩ về hắn, lại tự dưng mơ thấy giấc mơ trơ trẽn như vậy nhỉ?
“Làm gì mà mặt đỏ thế kia, nhìn quầng thâm dưới mắt kìa, ngủ không ngon nên có mộng xuân à?” Giọng điệu chế giễu của Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên vang lên sau lưng.
Minh Lan Nhược lại bị nghẹn: “Khụ khụ khụ khụ…”
“Chậc, bẩn chết đi được, uống sữa đậu nành mà cũng nghẹn đến mức này!” Hắn tỏ vẻ ghét bỏ nhìn nàng đang ho, nhưng vẫn tiện tay ném cho nàng một chiếc khăn rồi ngồi xuống bên bàn.
Minh Lan Nhược lập tức lấy khăn che miệng, cố gắng ngừng ho: “Thượng Quan Hoành Nghiệp, ta mời ngươi vào phòng ta à? Mới sáng thức dậy đã đi lung tung, chẳng lẽ cảm thấy vết thương còn nhẹ quá đấy hả?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp không để ý nàng đổi chủ đề, hừ lạnh: “Nàng nghĩ ai cũng như nàng, tối ngủ như con lợn, không cần kiểm tra tình hình địch à?”
Minh Lan Nhược giận dữ nhìn hắn, lúc này nàng chẳng muốn nghe tới chữ “ngủ” chút nào.
Nàng cầm cốc trà uống nước cho đỡ nghẹn, bĩu môi chế giễu lại: “Sao, Tần vương không giả vờ làm quân tử nữa, không định bày ra vẻ tình sâu ý đậm để quyến rũ ta nữa à?”
Lời nói sắc bén như mũi kim nhọn, Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nàng chế giễu đến mặt mày lúc trắng lúc xanh: “Nàng là cái thá gì mà bổn vương phải quyến rũ, trước đây là ai chủ động nhào vào lòng, thậm chí không tiếc bỏ thuốc bổn vương…”
Minh Lan Nhược lạnh mặt, chạm vào hộp thuốc của mình: “Phải đó, xem ra bệnh của Tần vương điện hạ khỏi rồi, không cần thêm thuốc nữa.”
Vậy nên, nửa câu còn lại của Thượng Quan Hoành Nghiệp bị nuốt ngược vào trong.
Chết tiệt…
Thà đắc tội tiểu nhân, chớ nên đắc tội đại phu.
Hắn bị nữ nhân thối này làm cho tức giận đến suýt quên mất mình đến tìm nàng để thay thuốc!
“Bổn vương không phải là kẻ giả nhân giả nghĩa như Thượng Quan , làm gì mà phải giả vờ.” Hắn miễn cưỡng kìm nén sự bực bội, không cam lòng nói.
Nữ nhân chết tiệt này có tài y thuật của người Miêu siêu giỏi, thuốc của người Miêu dù đau nhưng hiệu quả rất tốt.
Qua một ngày, vết thương của hắn đã không còn đau nhiềunwax mà còn có thể xuống giường.
Nếu biết nàng có khả năng này, cũng không phải không thể miễn cưỡng cho nàng một vị trí trắc phi.
Hắn dùng gương mặt anh tuấn lạnh lùng đáp: “Đừng nói nhảm nữa, bổn vương đã cho nàng thứ nàng muốn, giờ nàng phải làm tròn trách nhiệm, thay thuốc cho bổn vương!”
Minh Lan Nhược lau khóe miệng, mắt cười cong cong: “Ừ, thô bạo và cáu kỉnh như này mới đúng là phong thái của một tướng quân như ngày xưa, cái dáng vẻ công tử thâm tình giả tạo trước đây thật khiến người ta buồn nôn.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghiến răng ken két: “Minh Lan Nhược, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
Hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh, đợi hắn đăng cơ làm hoàng đế, sớm muộn gì cũng xử lý nha đầu thối này và cả họ nhà nàng!
Minh Lan Nhược khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp tức đến mức phải chửi thề, nàng cảm thấy thoải mái hẳn lên, cười tươi rói cầm hộp thuốc: “Nào, thay thuốc! Điện hạ phải chịu đựng một chút nhé, sẽ đau đấy.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên nhớ lại cảm giác đau đớn như bị bàn là đâm vào vết thương khi bôi thuốc hôm qua, sắc mặt lại xanh lè.
Nhìn Minh Lan Nhược đang bôi thuốc cho Thượng Quan Hoành Nghiệp, ánh mắt của Thư Sinh Ẩn, người vẫn im lặng từ nãy giờ, trở nên lạnh lùng hơn, hắn vô thức bóp chặt cốc trà trong tay.
Rõ ràng hai người đang gây gổ với nhau, nhưng vẫn khiến hắn không thoải mái —
Chỉ cần Thượng Quan Hoành Nghiệp xuất hiện, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung vào nam nhân đó, bầu không khí giữa hai người họ dường như không ai có thể xen vào, thật là chướng mắt…
“Khụ.” Hắn khẽ ho một tiếng: “Tiểu nương tử, vị sư phụ vô danh mà nàng cứu đã tỉnh, muốn gặp nàng.”
Minh Lan Nhược nghe vậy, lập tức đứng dậy lau tay: “Được, mau mời ông ấy vào.”
Thư Sinh Ẩn gật đầu, quay người đi mời người.
“Ngươi dùng ai cũng thuận tay, sao, nhìn trúng gã thư sinh mặt trắng đó rồi, không phân biệt tôn ti mà để người ta gọi ngươi là tiểu nương tử à?” Thượng Quan Hoành Nghiệp cố gắng nhịn đau, mồ hôi lạnh đầy đầu nhưng vẫn không quên chế giễu.
Thư Sinh Ẩn vừa đóng cửa lại, nghe thấy lời này, dừng bước.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Người đó là tiên sinh ta mời tới dạy vỡ lòng cho nhi tử của ta, ngươi nên tôn trọng một chút, còn việc ta nhìn trúng ai thì liên quan gì đến ngươi?”
Thư Sinh Ẩn mặt không biểu cảm bước xuống lầu.

Ads
';
Advertisement