Minh Lan Nhược - FULL

Xuân Hòa xoa xoa mi tâm, cho dù nàng ấy có hôn phu quân của mình trước mặt người ngoài.
Trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh đó, trượng phu toàn thân đầy thương tích trở về bên cạnh nàng ấy, thì có làm như vậy cũng không quá đáng.
Đa phần người ngoài chỉ thấy nàng ấy phóng túng, to gan mà thôi.
Nhưng người nàng ấy hôn chính là trượng phu của mình, liên quan gì đến người khác?
Thế nhưng hiện tại, nàng ấy biết được người mình hôn lại là Tiểu Tề Tử, tuy rằng khi đó đối phương đang dịch dung, nhưng tất cả đều là vì cứu nàng ấy.
Nàng ấy làm sao có thể trách Tiểu Tề Tử?
Nữ nhi coi trọng trinh tiết đến đâu, cũng không thể lớn hơn mạng sống.
Xuân Hòa cảm thấy trong lòng có chút bối rối, vừa rồi nàng ấy vẫn luôn cố ý lờ chuyện này đi, giống như thể chỉ cần không nhắc tới, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Tiểu Tề Tử lúc đó quá kích động, cũng không để ý đến điểm này.
Nàng ấy vịn tường, chỉ cảm thấy thật sự có chút khó khăn trong việc phân loại và xử lý chuyện này.
“Nhưng nhìn bộ dạng vừa rồi của hắn ta, chắc sẽ xem đó như là cái giá phải trả để cứu ta.” Xuân Hòa lẩm bẩm tự nói.
Dù sao cũng là nàng ấy nợ Tiểu Tề Tử, còn chiếm tiện nghi của tiểu thái giám.
Nhưng mà Tiểu Tề Tử trông cũng không giống loại người so đo tính toán.
Xuân Hòa nghĩ về sau phải đối xử tốt với Tiểu Tề Tử hơn một chút, tiểu thái giám này thật sự quá mềm lòng, khiến người khác phải thương tiếc.
Tính cách như vậy không biết làm sao sống sót trong cung được, người khác đối xử tốt với hắn ta một chút, hắn ta liền dốc hết ruột gan ra, lỡ gặp phải kẻ có tâm địa xấu xa, chẳng phải hại chết Tiểu Tề Tử sao?
Xuân Hòa hạ quyết tâm, cho dù về sau Tiểu Tề Tử có đắc tội Điện hạ, không được Điện hạ yêu thích, nàng ấy cũng sẽ lo liệu chu toàn cho cả đời sau này của hắn ta.
Nữ hộ vệ không biết Xuân Hòa đang lo lắng và suy nghĩ điều gì, chỉ nhỏ giọng nói: “Tề chưởng hình nói đúng, người ra ngoài hơi lâu rồi, em bé ở chỗ nhũ mẫu không chịu ăn, luôn nhớ thương mẫu thân.”
Bảo Xuân Hòa cẩn thận đừng để gió lạnh lùa vào người lúc ở cữ, nếu không về sau sẽ đau nhức khắp người, đau lưng mỏi gối, chuột rút, đau gót chân, Xuân Hòa cũng sẽ không nghe đâu.
Nếu nghe lời thì đã chẳng chạy ra ngoài rồi, haiz…
Xuân Hòa gật đầu, con cái là miếng thịt rớt ra từ trên người mẫu thân, nàng ấy đã mất đi trượng phu, chỉ còn lại chút huyết mạch của trượng phu để mà nương tựa.
Nàng ấy nhất quyết phải tự mình cho con bú, chính là muốn khiến bản thân phân tán sự chú ý, có việc gì đó để làm.
Nỗi bi thương và đau đớn to lớn đến đâu, khi nhìn thấy cục bột mềm mại hồng hào trong lòng, vừa bú sữa vừa ngây ngô nhìn mình.
Hình như đều có thể chịu đựng được.
Đứa trẻ nhỏ bé như vậy, hai bàn chân nhỏ xíu chỉ bằng một bàn tay người lớn, sơ sẩy một chút là có thể chết yểu.
Nhưng lại có thể an ủi trái tim lạnh lẽo này.
Xuân Hòa nghĩ, Đại tiểu thư năm đó sinh con khó khăn như vậy, thậm chí không biết con đường phía trước ra sao, Điện hạ cũng không thừa nhận đứa nhỏ, nhưng Đại tiểu thư vẫn kiên cường mang theo Tiểu Hi liều mạng chiến đấu đến cùng.
Vượt qua hết ải khó khăn này đến ải khó khăn khác, sự kiên cường của nữ nhân so với nam nhân không hề kém cạnh, thậm chí vì con cái còn kiên cường hơn.
Nàng ấy nhất định phải mang theo Bảo Nhi kiên cường vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống, nuôi nấng thằng bé trưởng thành.
Để cho thằng bé noi gương Tiểu Hi công tử thông minh, cần cù, chăm chỉ!
Xuân Hòa kiên định quyết tâm, cũng không muốn để người khác lo lắng, miễn cưỡng kìm nén tất cả đau đớn và bi thương, kiên cường bước về phía sân viện của mình.

Vị Tiểu Hi công tử kiên cường, nỗ lực kia đang làm gì nhỉ?
Cậu bé đang…
“Tay chống gậy trúc đi hết con phố phồn hoa, múa bút viết nên những dòng chữ rồng bay phượng múa, ba bước một câu, bảy bước một bài thơ, nào giống kẻ lang thang cơ chứ, rõ ràng là một tiểu Kim Đồng của bang Cái Bang, bạch liên hoa, bạch liên hoa một đóa sen rơi xuống ha ha ha, vị đại gia, đại nương, ca ca, tỷ tỷ… làm việc thiện tích đức, Bồ Tát tối nay sẽ ghé thăm nhà người đó…”
Thiếu niên hát khúc Liên Hoa Lạc khất thực cao hơn thắt lưng người lớn một chút, ước chừng bảy tuổi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị bôi nhọ bẩn, mặc bộ đồ rách rưới của kẻ hành khất, nhưng đôi lông mày thanh tú lại đẹp như ngọc bích được tinh luyện qua.
Tay phải cầm một cây gậy tre, tay trái bưng cái bát vỡ, đứng trong đám người ăn xin, hát chung một bài hát xin ăn Liên Hoa Lạc, thế nhưng tiền thưởng nhận được lại nhiều hơn người khác rất nhiều.
Không sai, phụ thân mẫu thân oai phong lẫm liệt đi đánh giặc, còn ta đây, he he, vui vẻ đi làm ăn mày!!
Tiểu Hi nhìn sắc trời, ừ nhỉ, sắp mưa rồi, phải về thôi, mai lại ra xin ăn một ngày nữa là phải đi rồi.
Cậu bé bắt đầu đếm tiền thưởng nhận được ngay trên đường.
Đám ăn mày bên đường nhìn chằm chằm vào tiểu khất cái ngoại lai này với ánh mắt đỏ ngầu, trong bát có nhiều tiền như vậy, không, trong túi vải bên hông cậu bé còn nhiều tiền hơn.
“Này, tiểu tử kia, ngươi là cái thá gì, đây là địa bàn của bọn ta, mau giao tiền ra đây, nếu không đừng trách bọn ta không khách khí!”
Bảy, tám tên ăn mày to lớn thấy cậu bé chuẩn bị bỏ đi, bỗng nhiên xông ra chặn trước mặt cậu bé, hung dữ nói.
Tiểu Hi làm như không thấy, nhanh chóng đổ hết tiền vào trong túi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên cười với bọn họ…
“Các vị thúc thúc, ca ca, ta mới tới nơi này, không hiểu quy củ, hiếu kính các vị là chuyện nên làm, ta ở ngay con hẻm phía trước, ta còn chút tiền, đều lấy ra cho các vị thúc thúc uống rượu, ngày mai ta tới đây, có thể xin ăn tiếp được chứ?”
Bảy, tám tên ăn mày to lớn thấy tiểu khất cái tinh xảo này biết điều đến mức “ngu ngốc” như vậy, đều ngơ ngác nhìn nhau, trong thoáng chốc có chút hổ thẹn.
A, bắt nạt trẻ con hình như không tốt lắm.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền phản ứng lại, bọn họ là ăn mày mà, đã đủ yếu đuối rồi, còn cần phải áy náy cái gì.
“Được rồi, đi theo ngươi lấy tiền, nhưng địa bàn này là của bọn ta, ngươi hãy đi chỗ khác!” Bảy, tám tên ăn mày bá đạo nói.
Một đám ăn mày hùng hổ đi vào một con hẻm.
Tên ăn mày dẫn đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo và bàn tay trắng nõn của Tiểu Hi, ánh mắt nheo lại.
Tên nhóc này lớn lên đẹp đẽ như vậy, không biết là con cháu nhà giàu sang nào, gia đạo sa sút mới lưu lạc đến đây.
Nếu bán cậu bé vào thanh lâu đặc biệt hoặc một số gia đình giàu có để làm thú vui, nói không chừng sẽ kiếm được một khoản tiền lớn.
Hắn ta nảy lòng tham, không thèm để ý đến chút tiền lẻ kia nữa, hướng đồng bọn ra hiệu bằng ánh mắt.
Đám đồng bọn trao đổi ánh mắt mờ ám, đều hiểu ý đồ của lão đại, âm thầm lấy ra một cái bao tải lớn.
Chỉ là bọn chúng không nhìn thấy, sau khi bọn chúng đi vào con hẻm, ở đầu cầu đá bên cạnh con hẻm, một đám ăn mày khác chứng kiến toàn bộ sự việc, không khỏi rùng mình một cái, âm thầm thắp nhang cho đám người kia.
Mẹ nó, tên ma đầu lùn kia lại bắt đầu hành động rồi…
May mà tiểu tử đó rốt cục cũng chịu rời khỏi địa bàn của bọn họ, đi gây họa cho đám người đối diện rồi, thật đáng ăn mừng!!
Tiểu Hi đi vào trong hẻm, bỗng nhiên dừng bước, xoay người nhìn về phía bảy, tám tên ăn mày kia.
Cậu bé liếc mắt một cái liền nhìn thấy cái bao tải trong tay bọn chúng, cậu bé nghiêng đầu cười tủm tỉm với bọn chúng –
“Các vị thúc thúc, có phải các vị thấy ta đáng yêu, muốn hỏi ta thích loại bao tải nào, sau đó nhét ta vào mang đi không?”

Ads
';
Advertisement